Thôn Từ Khanh này vốn là thôn trang tế thần, lại có Từ Tâm đi ra từ Mã Đầu Pha, cho nên Lâu Cận Thần đang nghĩ có thể nào là do Từ Tâm kia đang luyện pháp hay không.
"Nếu đúng là như vậy, ta đây phá pháp của nàng, vậy chẳng phải là lại kết thù sao?" Lâu Cận Thần nhìn quanh bốn phía, núi xanh vờn quanh, hắn không cách nào xác định có người nào đó nhìn trộm hay không.
Mọi người không tin mình từng biến mất, chỉ nói cho dù có gì thật, thì cũng là huyễn pháp do Lâu Cận Thần tạo ra. Lâu Cận Thần cũng không tranh cãi thêm, dù sao việc này cũng không nói rõ ràng được, cho dù là chính hắn cũng không hiểu rõ lắm.
Mấy người rất nhanh liền quyết định đi vào trong thôn Từ Khanh này, mau chóng xác định xem thôn trang có từng có thần giáng lâm hay không, nếu có thì liệu có "Quỷ thần dịch" hay không, chỉ cần xác định rõ, như vậy mọi người có thể kết thúc công việc trở về, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẽ qua đêm ở nơi này, nhưng nếu như có thể mau chóng trở về, tất nhiên mọi người đều đồng ý.
Thôn cũng không lớn, nhà theo từng dãy từng dãy, nhưng lại có nhà cao nhà thấp, cũng có mới có cũ, không có được vẻ mỹ quan như Đỗ Gia Trang, từ đây có thể thấy nơi này cũng không giàu có gì cho cam, bởi vì vách tường các ngôi nhà ở nơi này có một phần là đất, một phần là ván gỗ, rất ít các nhà được xây từ gạch đá.
Đó là một thôn trang nghèo.
Lâu Cận Thần nhìn ruộng đất bên ngoài thôn thì đã có loại cảm giác này, cây nông nghiệp trong ruộng nhìn qua cũng không tươi tốt, phát triển không ổn định, giống như người dân ở nơi này cũng không có lòng dạ đi trồng trọt.
Trong những người đồng hành, ngoại trừ Đặng bộ đầu và Lâu Cận Thần, còn có ba người. Mà ba người đó Lâu Cận Thần cũng không biết môn phái tu hành của bọn họ, huống chi, hắn cảm thấy môn phái tu hành trên thế giới này, kỳ thật có thể lén tu lẫn nhau, chỉ cần bản thân có thể nắm chắc, tùy tiện mày mò, tùy tiện dung hợp.
Trong đó người hoài nghi lời nói của Lâu Cận Thần nhất, cầm trong tay một đạo hoàng phù, trên hoàng phù chu sa vẽ một đạo phù văn như mặt trời.
Lúc hắn cầm đạo phù kia trên tay, ánh sáng trên phù đúng là hòa lẫn với ánh sáng mặt trời, cơ hồ tuy hai mà một, Lâu Cận Thần gọi đó là phù sư.
Lại có một người, là một vị lão nhân, trầm mặc ít nói, trên người mặc bào phục màu đen rất dày. Dưới ánh nắng mặt trời, trên người thế nhưng tỏa ra hàn khí, mỗi một lần Lâu Cận Thần nhìn hắn, đều có một loại cảm giác cay mắt như có như không, hắn biết đây là ý niệm do đối phương ngưng luyện, giống như ngày đó khi hai người Thương Quy An và Đặng Định thông linh cho mình, thiếu chút nữa đã bị pháp tính kiếm ý của mình làm tổn thương hồn phách. Chỉ là Lâu Cận Thần căn bản là nhìn không ra hắn tu gì.
Vị thứ ba chỉ mặc một bộ quần áo giống như áo ba lỗ, hai cánh tay cơ bắp lộ ra bên ngoài, một thân cơ bắp của hắn giống như tháp sắt, Lâu Cận Thần có thể nhìn ra, đây là một cao thủ quyền pháp, gọi là quyền sư.
Năm người vừa tiến vào trong Thôn Từ Khanh, bèn thấy được khắp nơi đều vẽ những con mắt quái dị.
Trên vách tường, trên cửa, trên bàn, trên bếp lò, đầu giường, trên xà nhà, đều vẽ một con mắt.
Những ánh mắt kia hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc âm trầm, hoặc mãnh liệt, hoặc vui sướng, hoặc ưu thương ai oán, ánh mắt có ngang, có dọc, còn có cả nghiêng, chẳng qua giữa những con mắt lại có màu sắc khác nhau, nơi này có rất ít con mắt tạo thành một cặp.
"Cận Thần hiền chất, ta nghe nói bên trong Mã Đầu Pha cũng có ảo giác con mắt nhập thân, nó có giống với nơi này không?" Đặng Bộ đầu sau khi nhìn thấy vô số con mắt ở đây bèn lên tiếng hỏi.
"Giống nhau." Lâu Cận Thần trả lời một cách khẳng định. Hắn hiện tại đã có một suy đoán.
Từ Tâm xuất thân từ thôn Từ Khanh này, sau khi cùng Đỗ Đức Thắng tiến vào Mã Đầu Pha, không biết là có hiến tế hay là phương pháp gì, khiến cho thần linh thôn Từ Khanh vẫn luôn thờ phụng giáng lâm, hơn nữa chiếm cứ tượng thần trong miếu thổ địa dùng để trấn áp Mã Đầu Pha, cho nên tượng thần kia mới mọc đầy mụn nhọt, bên trong mụn nhọt lại chính là vô số con mắt.
Hơn nữa trong lần hiến tế kia, Từ Tâm đã lấy được thần pháp "Mắt"của thần linh, mà thần pháp thu được từ "Thần linh", muốn chân chính thi triển ở nhân gian, thì cần phải bồi dưỡng một phen, giống như là một hạt giống pháp thuật một lần nữa gieo trồng xuống trần gian.
Bên trong Thôn Từ Khanh cũng có một tòa từ đường, chỉ là từ đường này cũng không cung phụng linh vị tổ tiên, mà là cung phụng một cây gỗ trắng khổng lồ, trên thân gỗ lại được dùng sơn vẽ đủ kiểu con mắt.
Từ đường có một cái giếng trời, trong giếng trời có nước, ánh mặt trời trên bầu trời chiếu vào trong giếng, có thể nhìn thấy phần đáy trong suốt, ở đó có một tảng đá dài, mặt trên hình như cũng có khắc một con mắt.