Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 700 - Chương 700: Cảm Nhiếp Là Phép Căn Bản (3)

Chương 700: Cảm nhiếp là phép căn bản (3) Chương 700: Cảm nhiếp là phép căn bản (3)

Hắn mới ra từ trong quan tài kia, thân không pháp bảo, thủ đoạn liền giảm bớt rất nhiều, hắn có chút hối hận, vừa rồi chưa từ trên tay hậu bối học cung kia đoạt kiếm của gã.

Đúng lúc này, Lam Tinh Xà kia quấn quanh đỉnh núi không nhịn nổi nữa, con mắt như sao màu lam trên thân lóng lánh, lại thấy cái đuôi của nó đột nhiên biến dài, từ đỉnh núi thò vào trong hàn đàm.

Nó thế mà lại là muốn cuốn người kia trong nước ra, ít nhất Lâu Cận Thần là cho rằng như vậy.

Sự thật cũng như hắn nghĩ, cái đuôi rắn biến thành cực dài cực mềm mại, như dây thừng thần bí, sau khi vào nước liền nhanh chóng chui đi, nhìn từ trong nước, đuôi rắn của nó cũng giống một con rắn, có con mắt màu lam.

Nó rất nhanh đã tìm được người trong nước, cũng nhanh chóng quấn quanh ở trên người hắn.

Chỉ là còn chưa dính vào thân thể người nọ, người trong nước đột nhiên giơ tay, tay kéo ở bên miệng, một mang ánh lửa thế mà quấn quanh ở trên ngón tay hắn, theo đó điểm lên đuôi rắn.

Lam Tinh Xà cảm giác được một sự thiêu đốt nóng rực, từ phần đuôi nhanh chóng thiêu đốt lên.

Nó nhanh chóng rụt về cái đuôi của mình, nhưng một đốm lửa kia ở chóp đuôi vẫn đang từ chóp đuôi của nó thiêu đốt lên.

Lam Tinh Xà bị đau, hơn nữa cảm giác được khủng bố, bởi vì lửa kia lại là thiêu đốt khí huyết, nhanh chóng lan tràn ở trong cơ thể nó.

Lam Tinh Xà sau khi phát ra một tiếng gào rống thống khổ mà sợ hãi, phóng người lên, lên thẳng trong sương mù trên bầu trời, vậy mà đã đi xa.

Đúng lúc này, ác quỷ mặt xanh kia ở trong tranh đấu với quái thú trên đầu mọc sừng kia thất bại, bị trực tiếp ném vào trong hàn đàm.

Ác quỷ mặt xanh rơi vào trong hàn đàm, toàn thân đều cứng ngắc, như là bị lực lượng nào đó giam cầm trấn nhiếp.

Trong nước, như là một thế giới khác.

Quái vật trên đầu mọc sừng kia, một khắc cũng không ngừng nghỉ, thân hình nhoáng lên, biến thành cực lớn, nó thế mà chống ở sườn núi phía trên hàn đàm, một tay hướng về trong nước vớt.

Khi một tay đó của nó thò vào trong đầm, nháy mắt kích thích nước trong đầm này, chộp về phía người trong nước kia.

Mà tương tự, người trong nước kia, vẫn như cũ là ngón tay dẫn dắt ở bên miệng, một mảng ánh lửa quấn quanh ở trên ngón tay của tay hắn, ngay trong nháy mắt bàn tay khổng lồ kia sắp bắt được hắn, ngón tay hắn điểm một cái lên lòng bàn tay khổng lồ.

Đồng thời, đột nhiên có sóng nước vô hình nhộn nhạo dựng lên, thế mà trong đường tơ kẽ tóc từ giữa ngón tay thật lớn của đối phương trượt ra ngoài.

Mà bàn tay khổng lồ kia ở sau khi hắn điểm một cái vào lòng bàn tay, như là bị đau, lập tức rụt trở về.

Sau đó quái thú hình người mọc sừng kia phát ra một tiếng kêu đau đớn, sau đó thu hồi bàn tay, thân thể thu nhỏ lại ở bên bờ, nó đập đập bàn tay của mình, sương mù quấn quanh thân nó, nhưng lửa trên bàn tay ở dưới cú đập của nó, thế mà lại chưa tắt.

Hơn nữa không ngừng hướng về cổ tay nó lan tràn.

Nó kinh hô, thế mà xoay người chạy ra ngoài núi, tựa như một nỗi sợ hãi vô biên khiến nó rời xa.

Cao Tuyền Tông ở một bên khác cũng nhìn một màn này, trong lòng hắn hiện lên cơn nóng rực, nếu hắn có thể có được một món dị bảo như vậy, vậy cực kỳ có lợi đối với bản thân tu hành.

Bởi vì trong thân thể hắn bây giờ ẩm thấp lạnh lẽo nghiêm trọng, hắn cảm thấy mình cần một món bảo vật có khí tức cực dương như vậy, để thân thể của mình một lần nữa đạt thành âm dương cân bằng.

Mà một món dị bảo này, là từ trong âm cực dương sinh đản sinh ra, nhất định sẽ thích hợp thân thể mình, hắn cũng rõ, vì sao người kia dưới nước sốt ruột không thể chờ nổi như vậy muốn nuốt dị bảo kia vào trong thân thể.

Cao Tuyền Tông có thể biết, đối phương ở trong đầm nước lạnh này, có thể mượn được phần pháp vận kia đầm lạnh phát ra, đồng thời y còn có thể mượn lực lượng dị bảo y nuốt đến chỗ cổ họng.

Mình vừa mới từ trong quan tài đá đi ra, trên người không có vật gì, không có một món pháp bảo, pháp thuật rất khó làm gì được đối phương, tự nhiên trong lòng sốt ruột.

Lâu Cận Thần cũng thấy một màn như vậy, trong thời gian ngắn, cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, bởi vì nước một cái đầm lạnh kia ở trong mắt hắn, giống như pháp lực của đối phương ngưng kết hiển hóa.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được Cao Tuyền Tông kia nói: "Tiểu tử cầm kiếm kia, ngươi có ở đây hay không?"

Trong lòng Lâu Cận Thần sửng sốt, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đang gọi mình?

"Tiểu tử cầm kiếm, chính ngươi trốn ở chỗ này, có từng nghĩ bằng hữu của ngươi có thể đã xảy ra chuyện hay không?" Cao Tuyền Tông nói.

Trong lòng Lâu Cận Thần căng thẳng, hắn biết đây là đang nói mình rồi, lập tức từ trong khe đá chui ra, như một đạo hào quang xuất hiện ở trên vách đá, hắn nhìn thấy một người kia dưới nước nhìn về phía mình.

Một lần này hắn chưa tránh, cũng chưa tránh đi ánh mắt đối phương, nhưng một lần này đối phương lại cũng chưa công kích hắn.

Bình Luận (0)
Comment