Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 701 - Chương 701: Cảm Nhiếp Là Phép Căn Bản (4)

Chương 701: Cảm nhiếp là phép căn bản (4) Chương 701: Cảm nhiếp là phép căn bản (4)

Người dưới nước lơ lửng ở trong nước, như là một thi thể, tóc đen xõa ra, áo trắng cũng bay ra, toàn bộ giống như thi thể lơ lửng, cho dù là nhìn người, cũng chỉ là con mắt chuyển động, chẳng qua, không biết từ khi nào, hắn thế mà xoay cả người lại, hướng về phía Lâu Cận Thần cùng Cao Tuyền Tông.

"Tiểu tử, ngươi quả nhiên ở nơi này, chúng ta hợp tác một phen, ép hắn từ trong nước ra, thế nào?" Cao Tuyền Tông hỏi.

"Ngươi đã gặp được Trần Cẩn?" Lâu Cận Thần lại chưa trả lời vấn đề này của y, ngược lại hỏi một câu như vậy.

"Ừm, gặp rồi, ngươi có biện pháp nào ép gã từ trong nước ra không?" Cao Tuyền Tông hỏi.

"Ngươi đã làm gì hắn?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Ngươi vãn bối này, cứ ra sức hỏi cái gì, bây giờ là lúc hỏi chuyện này sao? Nếu không ra tay, vị kia bên trong cắn nuốt dị bảo, ngươi ta chuyến này đều chỉ có thể công dã tràng." Cao Tuyền Tông lớn tiếng nói, y không hiểu, người này sao ở lúc này còn hỏi một ít chuyện không quan trọng khác.

"Ta hỏi ngươi, ngươi đã làm gì hắn?" Giọng của Lâu Cận Thần có chút âm trầm lạnh lẽo.

Trong lòng Cao Tuyền Tông hiện lên một tia tức giận, không khách khí nói:

"Tiểu tử, ta nếu đã làm gì hắn, chẳng lẽ ngươi còn muốn ra tay đối với ta?"

"Ngươi tốt nhất nói rõ ràng! Dưới kiếm Lâu mỗ, khó có cơ hội cho người nói chuyện." Lâu Cận Thần lạnh lùng nói.

"Tốt, tốt lắm, hắn bị ta giết rồi." Trong lòng Cao Tuyền Tông giận dữ, hắn cũng chưa từng gặp ai nói chuyện với mình như vậy.

Hắn không tin lúc này Lâu Cận Thần dám ra tay với mình, bởi vì hắn biết rõ, một món dị bảo kia quý giá, hắn tin tưởng đối phương cũng biết, bằng không, đối phương cũng sẽ không tới nơi này.

Đã đến đây, vậy mục tiêu cuối cùng chính là vì đoạt một món dị bảo kia, bây giờ nếu ra tay với mình, vậy không còn có cơ hội đạt được một món dị bảo kia.

Con mắt đỏ tươi đó của hắn đánh giá Lâu Cận Thần, nhìn thấy pháp thân Lâu Cận Thần đang biến hóa hiện ra ẩn đi, như là hít thở.

"Được." Lâu Cận Thần nói: "Lúc trước Trần Cẩn ngăn ta chưa vào trong họa bích, bây giờ lại gặp ngươi người trong quan tài này, đang muốn xem xem ngươi nhiều năm như vậy tu pháp thuật gì, cũng thử xem cổ của ngươi cứng rắn bao nhiêu."

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy tay hắn miết một cái trên thân kiếm, thân kiếm liền bao phủ một tầng ánh nắng vàng, lại thấy kiếm hắn chỉ hướng bầu trời, trong miệng lớn tiếng niệm tụng: "Thái Dương thần huy, vào thân kiếm ta."

Mũi kiếm của hắn như là điểm vỡ âm thế u ám này, khiến một chút ánh sáng Thái Dương của dương gian thấu vào nơi đây.

Đồng thời, liền nhìn thấy hắn vung kiếm chém xuống, chỉ thấy một mảng kiếm quang màu vàng trực tiếp phá vỡ hư không, hướng về Cao Tuyền Tông cắt xuống.

Cao Tuyền Tông âm thầm kinh hãi, gã không dám có chút nào chậm trễ, thân hình nhoáng lên một cái, lướt ngang một trượng, lại ở lúc vừa vặn tránh thoát kiếm quang, lại một đạo kiếm quang chém xuống về phía gã.

Mà một đạo kiếm quang trước đó rơi ở phía trên đá núi bên người gã, đá núi nọ nháy mắt bị cắt ra một đường.

Một bên khác, Cao Tuyền Tông lại tránh thoát một đạo kiếm quang, gã không biết vì sao, có một loại cảm giác đặc biệt.

Gã cảm giác mình tuy tránh thoát từng đạo kiếm quang này, nhưng lại giống như chưa tránh thoát.

Có một loại nguy hiểm đang tích lũy, các kiếm quang kia nhìn vào trong mắt gã, chiếu vào trong lòng gã, gã vậy mà lại cảm thấy kiếm quang đầy trời kia chưa tiêu tán, mà là đã rơi vào trong lòng mình.

Gã cảnh giới như thế, đương nhiên biết 'cảm nhiếp', đương nhiên biết tự mình thu liễm tất cả, không cho đối phương cảm nhiếp được mình, pháp thuật đó liền sẽ không 'tất trúng' mình.

Chỉ là đôi mắt gã thấy được, liền khó tránh khỏi nhập vào lòng.

Trong bầu trời từng đạo kiếm quang bay xuống, kiếm quang có một số là một đường trảm phá hư không, có một số thì như trăng non cắt ngang, có một số là một điểm đâm thẳng, cũng có cắt chéo, vẩy cắt.

Kiếm quang ngang dọc, lưới kiếm đầy trời.

Kiếm ngân sắc bén.

Cao Tuyền Tông ở trong một mảng lưới kiếm này vặn vẹo quỷ dị, thế mà tránh thoát toàn bộ kiếm quang.

Chỉ nghe gã giận dữ nói:

"Tiểu tử, ngươi là điên rồi sao? Lúc này còn cùng ta ở nơi này tranh cường đấu thắng, ngươi không cần dị bảo?"

"Cao Tuyền Tông." Lâu Cận Thần đột nhiên hô to: "Chịu ta một kiếm."

Theo một tiếng hô này của hắn, tốc độ vung kiếm của Lâu Cận Thần dừng một chút, theo đó nhanh chóng chém thẳng đầu, một kiếm này không nhanh, ngược lại có chút ngưng trọng.

Nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng gã lại nở rộ.

Gã nhìn thấy hào quang mũi kiếm kia sinh thành vòng ánh sáng, chớp lên, thế mà lại sinh ra ảo giác, như một mảng ánh mặt trời, mà lúc này, trong lòng gã cũng như có kiếm quang hội tụ.

Trong lòng gã đột nhiên như có ảo giác, giống như thấy được ánh mặt trời dâng lên, thấy được ánh mặt trời đâm xuyên mây mù, rơi vào trong lòng gã.

Bình Luận (0)
Comment