Cô bé ngồi dưới đất, nhìn qua có chút bẩn thỉu, vừa nghe thấy tiếng vó ngựa, bèn ngẩng đầu lên nhìn Lâu Cận Thần một cái, hướng vào trong phòng hô: "Ông nội, có người cưỡi ngựa tới."
Cô bé hô một tiếng, rồi tiếp tục cúi đầu viết.
Lâu Cận Thần xuống ngựa, mặc cho ngựa cúi đầu ăn cỏ xanh ven đường, hắn cầm kiếm đi tới bên cạnh cô bé rồi quan sát, chỉ thấy cô bé nghiêm túc viết một chữ "Thiên" ở trên mặt đất. Lại nhìn quyển sách trước mặt cô bé, bên trên là ''Thiên địa nhân hòa vũ trụ hồng hoang hàn lai thử vãng thu thu đông tàng... '.
Lại nhìn sang bên cạnh, phát hiện nơi đó cũng viết đầy chữ.
Đại khái là bởi vì Lâu Cận Thần đứng ở bên cạnh nhìn cô bé, làm cho cô bé lúc viết cũng có chút ngượng ngùng, thế là vào lần thứ ba ngẩng đầu lên nhìn Lâu Cận Thần, giòn tan nói: "Nước trà ở nơi đó, ngươi cứ uống đi!"
"Ừm!"Lâu Cận Thần cũng tỉnh ngộ, nước trà ở đây có thể là chuẩn bị cho người qua đường.
Lúc này một lão nhân to lớn từ trong nhà gỗ đi ra, nhìn Lâu Cận Thần nói: "Tiểu ca khát nước, mời tự uống."
Ý tốt của người ta, lúc này Lâu Cận Thần cũng không nói mình không khát, hắn nhấc ấm trà lên, rót một chén trà, màu trà xanh nhạt, tỏa ra mùi thơm nhẹ.
Sau khi uống cạn một ngụm, lại hỏi: "Trà ngon, lão trượng sao lại ở đây?
"Ở chỗ này, có thể phụng dưỡng Tam công công, nên đã ở lại nơi này." Lão trượng nói.
"Tam công công?" Lâu Cận Thần mờ mịt, lão trượng lại xoay người rút ra một nén nhang từ trên một cái giá, cũng châm lửa, đưa tới trên tay Lâu Cận Thần, điều này làm cho Lâu Cận Thần nhớ tới trong thế giới mình sinh ra, cũng có những người bán các loại phật bài để vòi tiền.
"Lão hủ ở đây giúp người qua đường chuẩn bị chút nước trà, đó là hy vọng lữ khách lui tới có thể dừng chân một lát, uống trà lá cây của Tam công công, sau đó kính một nén nhang, rồi nói một câu ước nguyện."
Lâu Cận Thần vừa nghe, mới biết được, trà mình uống là lá của cây này, lại nhìn thấy rễ cây, có một chỗ lõm, bên trong bày một bài vị nho nhỏ, mặt trên viết mấy chữ "Tam công công vạn thọ".
Lâu Cận Thần hơi động ý niệm, trong nháy mắt cảm giác được một cỗ linh quang sáng lạn hiện lên ở trong mắt, đây là một gốc cây linh thụ.
Lâu Cận Thần cũng không có cấm kỵ, uống một ngụm trà của nó, thắp một nén nhang cho nó cũng không có vấn đề gì, sau khi tiếp nhận, bèn thắp nhang cho thân cây này, đồng thời cắm ở phía trước bài vị, sau đó hỏi: "Tam công công tên là gì?"
"Bản thể của Tam công công là một cây ngân chương, tuổi thọ hơn ba trăm năm." Lão trượng này đúng là cũng không có bao nhiêu cố kỵ. Sau khi Lâu Cận Thần hỏi ra miệng, còn lo lão trượng này mất hứng, sợ sẽ mạo phạm.
Lâu Cận Thần ngẩng đầu nhìn lại cây ngân chương này, không khỏi trầm ngâm một lát, miệng lẩm bẩm: "Cao vút như cây ngân chương, sừng sững âm dương vạn tái thu, người tới kẻ đi đều kính Tam công công, một lá trà xanh xua tan nóng lạnh."
Lão trượng kia nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh hỉ nói: "Công tử có thể viết lại bài thơ vừa rồi được không?"
Lâu Cận Thần cười cười, cũng không từ chối, đọc thơ thuộc thơ nhiều như vậy, tự mình viết một bài, mặc kệ có được hay không, thì đều muốn giữ lại.
Lão trượng cường tráng lập tức chạy về trong phòng, lấy ra một khối thẻ trúc, cùng với một chiếc đao khắc. Hắn thế nhưng không có giấy, nhưng nghĩ đến cô bé này còn phải luyện tập viết chữ ở trên mặt đất, tâm trạng cũng trở nên thoải mái.
Nhận lấy đao khắc, sau đó trên tấm thẻ trúc kia, khắc lên bài thơ mình vừa mới làm, tuy rằng đã lâu không luyện chữ, nhưng bản lĩnh vẫn còn, lần đầu tiên dùng đao khắc này, chữ khắc ra có thêm vài phần sắc bén. Sau khi khắc xong, hắn bèn giao cho lão trượng, nói: "Đã lâu không viết, tay có phần không quen."
Lại hỏi: "Lão trượng có biết từ nơi này đi tới Tù Thủy Thành là hướng nào không?"
"Công tử, chỉ cần đi dọc theo con đường này, đến ngã rẽ đầu tiên rẽ trái là sẽ ra được đường chính, đường chính đi về phía tây, là có thể đến Tù Thủy Thành." Lão trượng nói.
Lâu Cận Thần nghe xong, nói: "Đa tạ lão trượng, cáo từ."
Hắn nói xong, xoay người rời đi, sau đó nhảy lên lưng ngựa.
Lão trượng không nghĩ tới Lâu Cận Thần lại đi vội vã như vậy, hắn bèn vội vàng hô: "Công tử, còn chưa thỉnh giáo tính danh."
Lâu Cận Thần quay đầu nhìn thoáng qua, nói: "Hỏa Linh Quan, Lâu Cận Thần."
Hai chân hắn kẹp bụng ngựa, ngựa lập tức chạy đi, chạy vội trước khi màn đêm sắp buông xuống.
"Ông nội, Hỏa Linh Quan ở nơi nào vậy?" Cô bé tò mò hỏi.
Ông lão lắc đầu: "Nhất định là một nơi rất tốt."
"Ông nội, sau này cháu cũng muốn cưỡi ngựa mang kiếm." Cô bé nói.
"Được được, Nhuyễn Nhuyễn nhà ta lợi hại nhất." Lão nhân vừa cười vừa nói.