Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 74 - Chương 74: Thế Sự Như Gió (4)

Chương 74: Thế sự như gió (4) Chương 74: Thế sự như gió (4)

Lâu Cận Thần cực kỳ kinh ngạc, Thương phủ dọn đi vậy mà lại không có nói cho Thương Quy An ở Hỏa Linh Quan, điều này làm cho Lâu Cận Thần trên đường trở về đang suy nghĩ nói cho hắn biết bằng cách nào.

Cuối cùng Lâu Cận Thần vẫn quyết định nói thật, việc này cũng không giấu được bao lâu.

Nhìn ánh mắt đau thương của Thương Quy An, Đặng Định cũng cảm thấy khổ sở.

Lâu Cận Thần cũng không có cách nào, có một số việc cũng chỉ có thể tự mình gánh vác, lúc không thể gánh vác được, cũng chỉ có thể tiếp tục cố gắng gánh vác.

Ba ngày sau, Thương Quy An quyết định tu điểm tâm hóa sát pháp, cũng thỉnh cầu sư huynh Lâu Cận Thần giúp hắn giải thích đầy đủ một lần.

Lâu Cận Thần cái gì cũng không nói, hắn biết, Thương Quy An chịu không nổi nữa, hắn cần thành quả tu hành để trang bị vũ trang cho chính mình.

Lâu Cận Thần lại một lần nữa giải thích cho hắn mỗi một đoạn trong "Điểm tâm hóa sát pháp".

Điểm hóa sát quỷ trong lòng này cũng không cần định tâm, trái lại còn cần tâm phải xao động, cần phải có cảm xúc mãnh liệt, cần phải có loại cảm giác tâm từ nhảy ra từ trong lồng ngực.

Vì thế buổi tối hôm đó, tâm quỷ của Thương Quy An đã đi ra, nó giống như pháo hoa hình người, yếu ớt rồi lại linh động.

Lâu Cận Thần không khỏi cảm thấy vui vẻ thay cho hắn, rồi lại vì hắn mà buồn bã, bởi vì sau khi hắn cẩn thận xem qua, xác định đây quả thật không phải là Chính Pháp, trừ phi lúc sau có thể không ngừng cải tiến.

Mà tâm quỷ này trưởng thành có ba loại phương thức, một loại là hưởng thụ hương khói tế tự, một loại khác là thông qua tâm quỷ hái ăn hỏa tinh trong thiên địa.

Chẳng qua lại có một tai họa ngầm, đó chính là tâm quỷ này trong lúc mơ hồ luôn luôn có một loại cảm giác muốn độc lập đi ra ngoài.

Sau khi Thương Quy An tu ra tâm quỷ, liền đi tới trong phòng của Quan chủ, Quan chủ bèn dạy hắn một vài điều cấm kỵ không hề được ghi ở trên sách.

Lâu Cận Thần thì đang tự mình tu hành, thải luyện nhật nguyệt, luyện tinh hóa khí, sau đó chính là một ngày một đêm luyện kiếm thuật, hơn nữa hắn còn mang giấy bút tới, viết lại những tâm đắc của mình khi tu luyện.

Mà trong quá trình viết, nghĩ về sau phải cho người ta xem, cho nên viết rất tỉ mỉ, loại tỉ mỉ này lại chải chuốt tu hành của bản thân, để cho hắn có một loại cảm giác xem lại cái cũ, biết cái mới.

Hắn tiến hành chú thích đối với nội dung tổng cương của Luyện Khí Pháp, tên sách là... Lâu Cận Thần suy nghĩ một chút, viết lên mấy chữ "Lâu Cận Thần quan luyện khí pháp hữu cảm", lại ở phía sau viết lên ba chữ - - Lâu Quan Đạo.

Mà ở phương diện kiếm thuật, hắn cũng chải chuốt lại một lần nữa. Đối với kiếm thuật của mình, hắn cũng có thêm một loại nhận thức càng thêm rõ ràng.

Dưới cái nhìn của hắn, kiếm thuật của bản thân đã thoát ly phàm tục, lý niệm cơ bản của kiếm thuật vẫn hữu dụng, nhưng cũng có sự thay đổi căn bản, cái gọi là kiếm pháp, trên thân kiếm nhất định phải uẩn pháp, nếu trên thân kiếm không uẩn pháp, vậy một kiếm này chính là phàm kiếm chuyết kiếm, không làm bị thương được quỷ quái, cũng giết không chết quỷ thần.

Lâu Cận Thần tổng kết lại kiếm pháp của mình.

Pháp niệm phụ thuộc vào kiếm, cảm nhiếp thái âm, thái dương tinh hỏa ngưng tụ vào thân kiếm, có thể giết quỷ quái.

Nhưng như vậy còn chưa đủ, bởi vì đây là trên lý thuyết có thể giết, mà trên thực tế nếu có thể giết, thì còn cần phải khóa chặt mục tiêu, ánh mắt đã không đủ để khóa chặt, vị dụ như ngày hôm đó gặp phải Từ Tâm kia, ánh mắt của hắn thấy được nàng giống như một ảo ảnh, kiếm mang theo ánh sáng mặt trời xẹt qua, lại chém vào hư không.

Hắn nghĩ lại bản thân, lúc lúc trước đã từng tranh đấu với đại tiên trong núi, có thể thông qua đại tiên gọi tên Nhiếp Hồn hình thành liên hệ, kiếm ý giết địch, có thể ở trong Mã Đầu Pha giết những con mắt sinh sôi nảy nở trong thân thể mình như virus ảo giác, nhưng vì sao lại không thương tổn được Từ Tâm kia.

Hắn cảm thấy lúc mình động thủ đã xem thường nàng, không có chân chính đặt nàng ở trong "Tâm".

Hắn tổng kết ra những quỷ quái vô hình mà mình giết, đều là bỏ bọn chúng vào trong "Tâm" trước, kiếm tự tâm mà ra, cho nên kiếm của hắn mới có thể chém giết những thứ tồn tại vô hình nhưng cách rất xa kia.

Đặt ở trong 'tâm', mới có thể tâm niệm truyền pháp.

"... Mùa đông, kiếm khí giấu ở trong tim, chém hết quỷ thần, gặp núi xanh."

"Kiếm thuật này, không bằng gọi là 'Tâm nhãn kiếm pháp', về sau ánh mắt tướng hợp với tâm, ánh mắt nhìn thấy thì sẽ khắc ghi vào trong lòng, lúc này mới xuất kiếm."

Mà ra kiếm như vậy, bắt buộc phải cần kiếm ý càng thêm mãnh liệt, càng thêm cường đại.

Cho nên mình lại chải chuốt một lần nữa, cho rằng mình còn cần luyện tập kiếm ý.

Đương nhiên xưng hô kiếm ý này chỉ là một cách xưng hô tỉ mỉ hơn của pháp niệm.

Bình Luận (0)
Comment