Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 76 - Chương 76: Niệm Khởi Mà Động (2)

Chương 76: Niệm khởi mà động (2) Chương 76: Niệm khởi mà động (2)

Lâu Cận Thần nhìn Đặng Định, thế nhưng quên mất hỏi hắn đã tu luyện đến giai đoạn nào: "Hiện giờ ngươi đã tu đến tầng nào rồi?"

"Sư huynh, ta đã chủng niệm rồi." Đặng Định nói.

"Vậy thì nhanh thôi." Lâu Cận Thần thuận miệng nói. 'Chủng niệm' mà Đặng Định nói chính sự lý giải của hắn đối với bước luyện tinh hóa khí này.

Đầu tiên là tĩnh tâm, rồi định tâm, khiến người ta có thể tiến vào bên trong định cảnh.

Tiếp theo là tráng ý, khiến cho ý thức bản thân thuần túy lớn mạnh, kiên nghị, ngưng luyện.

Cuối cùng còn lại là chủng niệm, nhập ý niệm vào phần dưới rốn nơi tinh nguyên hội tụ, cuối cùng chính là bước triệt để luyện hóa tinh nguyên, hóa thành khí.

Phương thức tráng ý này, Lâu Cận Thần giúp hắn suy nghĩ hai loại, một động một tĩnh, động là luyện đao, còn tĩnh thì là khiến cho ý thức bản thân du tẩu từng tấc ở kinh mạch bên trong cơ thể, việc này yêu cầu ý thức tập trung cao độ mới có thể khiến cho nó không tán loạn, cái gọi là hình tán ý bất tán thật ra là rất khó làm được, đại đa số là hình bất tán, thế nhưng ý đã tán.

Cho nên muốn làm được kinh mạch hành chu thiên ở trong cơ thể là một điều rất khó, mà hắn làm được, vậy thì có thể bắt đầu chủng niệm.

"Có điều, đây là tu hành của ta, ta tự đi là được." Lâu Cận Thần nói xong, liền đi tới chỗ Quan chủ để bẩm báo.

Một mình một kiếm phá hủy sơn trại, đây là tình tiết rất thường thấy trong tiểu thuyết, không thể loại trừ hắn có suy nghĩ và khát vọng như vậy, nhưng mà, đây cũng đúng là tu hành của hắn, rèn luyện kiếm ý tức là tu hành, hắn cho rằng bản thân hiện tại cần một cuộc chiến để nghiệm chứng kiếm pháp của mình một chút.

Quan chủ cũng không nói gì, Lâu Cận Thần mang theo một tay nải, bên trong mang theo một bộ quần áo để thay giặt, cùng với hai nắm cơm, một bình nước, sau đó cưỡi ngựa, xách kiếm lên rồi đi.

"Sư huynh, sắc trời sắp tối rồi, sao không đợi ngày mai rồi hẵng ra ngoài?" Thương Quy An đuổi theo hô một tiếng.

"Tâm ý đã quyết, thì cần gì phải chờ đợi nữa, đôi khi chúng ta làm việc mà không có cách nào thành công, chính là do có quá nhiều băn khoăn, mà hiện tại, kiếm trong tay ta, pháp trong người, đạo nghĩa trong lòng, còn có lý do gì mà không đi, thời tiết tốt, trăng sao sắp lên, đúng là một khởi đầu tốt."

Lâu Cận Thần nói xong, lập tức phóng ngựa rời đi.

Thương Quy An nhìn bóng dáng của Lâu Cận Thần dần biến mất trên đường lớn dưới góc núi, không khỏi nghĩ thầm: "Sư huynh, tự do như thế, biết đến khi nào ta mới có thể sống được như hắn."

Đặng Định cũng đứng ở bên cạnh, nhìn một màn này nói: "Sư huynh đúng là một vị kiếm khách." Trong mắt hắn tràn đầy vẻ khát khao.

Lâu Cận Thần cưỡi ngựa, đi về phía nam, Hắc Phong trại cách đây hơn một trăm dặm, Đặng Định cũng chỉ có thể chỉ một phương hướng, hắn quyết định sẽ hỏi thăm dọc đường, dù sao cũng không vội.

Dù sao tĩnh tụ và động tu cũng phải kết hợp với nhau.

Thành Tù Thủy xem như là một thành trì tương đối trọng yếu trong vùng, bởi vì từ nơi này có thuyền thuận sông mà xuống, hòa vào trong một con sông lớn, cho nên một vài thương nhân gần đó sẽ kéo hàng hóa đến thành Tù Thủy, thường là sẽ phân phối và bán ở thành Tù Thủy, một phần còn lại thì sẽ cất vào trong thuyền, xuôi dòng mà xuống.

Cho nên thương đạo nơi này có chút rộng rãi, Lâu Cận Thần đi về phía nam, trên đường gặp được một vài thương nhân, phần lớn đều là kết bè kết đội, lúc nhìn thấy Lâu Cận Thần, chỉ là chú ý rồi đánh giá một chút, cũng không trêu chọc.

Mãi cho đến khi sắc trời đã sập tối, Lâu Cận Thần phát hiện mình đi tới một khu vực hoang vu, trước không thôn, sau không điếm.

Nhìn trăng sao trên trời một chút, tìm một chỗ khuất gió, lại nhặt thêm một đống củi khô ở trên mặt đó, sau đó đưa tay cầm lấy một nắm lá cây khô, pháp niệm tụ ở giữa móng tay, quán tưởng mặt trời trong tay, lá cây kia liền bắt đầu bốc khói, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu thiêu đốt, đặt ở dưới củi, rất nhanh đã đốt lên được một đống lửa.

Lại nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên lẻn vào trong núi rừng, lúc đi ra đã cầm lấy một con rắn, lưu loát lột sạch da rắn, sau đó nướng thịt rắn ở trên đống lửa.

Một người, một con ngựa, một thanh kiếm, tìm một sườn núi, đốt một đống lửa, trên lửa nướng một xiên thịt rắn, người thì nằm bên cạnh đống lửa, chớp mắt nhìn bầu trời đầy sai, nghe đám sâu trong cỏ ca hát, sự thích ý thoải mái này, là điều mà Lâu Cận Thần vẫn luôn hướng tới.

Cuộc sống mà hắn hướng tới.

Chỉ là tất cả nguy hiểm, lại luôn ẩn giấu ở trên sự an nhàn và vui vẻ.

Quan chủ từng nói, âm tà quỷ quái, giống như là cỏ dại trong cống ngầm, dù đã dọn dẹp sạch sẽ, qua một thời gian sẽ lại xuất hiện, mà ở vùng hoang vu không người lui tới này, Lâu Cận Thần lại nghe được tiếng tang nhạc nha nha nha.

Bình Luận (0)
Comment