Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 77 - Chương 77: Niệm Khởi Mà Động (3)

Chương 77: Niệm khởi mà động (3) Chương 77: Niệm khởi mà động (3)

Trong núi rừng, có một nhóm tang nhạc đang tới gần, bọn họ đều mặc một thân áo trắng, ở trong rừng như ẩn như hiện, dáng người mơ mơ hồ hồ, giống như bị gió đêm thổi bay, rồi lại cứ thế ngược gió đi tới, chẳng qua bọn họ không đi đường thẳng, mà lại đi một đường ngoằn ngoèo, quanh co, quỷ dị như vậy, nhưng Lâu Cận Thần lại cảm thấy như là phiêu dật ngự phong mà đi.

Trong mắt Lâu Cận Thần xuất hiện nguyệt vận, hắn thấy rõ ràng, những thứ kia cũng không phải người thật, mà là một đám người giấy, hai mắt và miệng của chúng nó đều đỏ tươi, như vừa mới dùng máu tươi để vẽ lên.

Chúng nó đi tới bên cạnh Lâu Cận Thần, xếp hàng đứng ở nơi đó, không nhúc nhích đưa mắt nhìn, quỷ dị âm tà.

Tất nhiên Lâu Cận Thần đã đứng lên từ trước, tay cầm chuôi kiếm, chống kiếm trên mặt đất, nhìn những người giấy kia nâng kiệu, trong kiệu mơ hồ có thể thấy được một người giấy màu đen ngồi ở nơi đó, chỉ là người giấy này mặc một bộ đồ đen vô cùng hoa lệ, trông không hề khô khan buồn tẻ, trái lại còn giống như một vị thư sinh.

Cả hai đều không nói gì, Lâu Cận Thần cảm thụ được một cỗ âm tà trên người người giấy này, nếu như bọn họ đồng loạt tấn công về phía mình, liệu mình có thể ngăn cản được hay không, trong thế giới này, ít nhất hắn không thể xác định cảnh giới tu hành của người khác, nhưng lại có thể thông qua việc cảm thụ khí tức bên ngoài để phán đoán, đương nhiên, loại cảm thụ này cũng cực kỳ không chính xác, nếu như gặp phải người che giấu khí tức, thì sẽ không cảm thụ được bất cứ điều gì.

Trong mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi khét, Lâu Cận Thần nhìn thoáng qua, xác định là thịt rắn của mình đã hơi cháy sém, thế là hắn lập tức nói: "Các ngươi đứng ở chỗ này, chiến lại không chiến, đi lại không đi, lý do là vì sao?"

Hắn vừa thốt ra một câu này, đám người giấy trầm mặc một chút, sau đó bắt đầu động đậy, ngược gió bay về phía xa, dưới ánh trăng sáng, mang theo tiếng nhạc buồn quỷ dị bay đi.

Sau đó, không còn thứ gì đến quấy rầy, hắn bắt đầu luyện kiếm dưới ánh trăng và sao ở trên sườn núi.

Phần mũi kiếm ánh sáng óng ánh, ở trong đêm tối vẽ ra từng vòng xoáy khúc chiết biến ảo, trên người hắn lại rục rịch linh quang, ngoại trừ bàn tay đang vung kiếm ra, tay kia của hắn cũng di chuyển theo nó, sau đó ở quanh người đã hình thành một cỗ phong vân.

Trong lúc luyện kiếm, rất nhiều lần tác dụng lực đều cần cơ thể phải vặn vẹo, từ đó hình thành điểm phát lực của các loại kiếm thức, hắn chẳng qua là kéo dài nó ở bên ngoài cơ thể mà thôi, hắn rõ ràng mình cần luyện thành thân pháp linh động mau lẹ như cá bơi ở trong hư không thiên địa, có điều quá trình này thật ra còn khó hơn cả kiếm pháp của hắn, mặc dù hiện tại có ngự pháp vung kiếm phá không, thân theo kiếm đi.

Năng lực tập kích tăng lên, còn có thể đủ dùng kiếm tạo ra phong vân, chẳng qua hắn cũng không quá hài lòng, cho nên trong lúc trong luyện tập không ngừng, còn cần phải cảm thụ lực lượng của âm dương ở trong hư không.

Vốn trước đó hắn muốn lĩnh ngộ một loại độn pháp nào đó, nhưng vẫn không thể lĩnh ngộ ra, hắn cho rằng có lẽ là còn thiếu một vài điểm mấu chốt nào đó, nhưng lại hoàn toàn nghĩ không thông, cho nên mới không thể đi ra, mà một nguyên nhân rất lớn ở trong đó chính là cần kiến thức pháp thuật của người khác.

Vừa rồi những người giấy kia ngược gió phiêu động, khiến cho hắn cảm thấy rất mới mẻ.

Sau khi luyện kiếm trong chốc lát, Lâu Cận Thần lại bắt đầu luyện tập, đối với hắn mà nói, những thứ này đều giống như là trong lúc bơi lội lại nhìn thấy rất nhiều tư thế bơi lội khác nhau của người khác, đã nhìn thấy thì tất nhiên có thể đi học, đi luyện.

Hắn lẳng lặng đứng ở hư không, cảm thụ gió ở trong hư không, nhưng rất nhanh, hắn đã hiểu được muốn dựa vào trọng lượng của mình ngự không mà đi, vậy thì phải là người tạo ra gió, trừ khi là thân thể của hắn xuất hiện sự thay đổi.

Hắn nghĩ đến máy bay muốn bay nhanh, thì cần phải có động cơ cực mạnh, mà ở trong tưởng tượng của hắn, giống như những câu chuyện thần thoại, một người đi xa vạn dặm, sẽ hóa thành một luồng ánh sáng vàng phi độn, chắc chắn là phải cần bí pháp tu hành đặc biệt thì mới có thể làm được.

Có điều, tư thái ngược gió mà bay của những người giấy kia, vẫn cho hắn một ít linh cảm, ít nhất để cho hắn làm Đằng Vân, sau khi luyện tập từng đợt thì đã tìm được một vài bí quyết, có thể làm cho hắn càng thêm thoải mái tự nhiên, vung hai tay, tựa như vây cá cân bằng thân thể, cũng giống như là mượn sức mạnh của gió, không ngừng bảo vệ phiêu động ở trên không trung.

Tuy rằng tốc độ của hắn vẫn chưa được nhanh lắm, nhưng điều này cũng đã làm cho hắn tìm được một chút cảm giác về ngự phong.

Luyện xong những thứ này, phát hiện thịt rắn nướng đã cháy thành than, vừa rồi trong lòng hắn có cảm giác, là lập tức chạy đi luyện tập, hoàn toàn quên mất thịt rắn đang nướng trên đống lửa.

Bình Luận (0)
Comment