Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 80 - Chương 80: Chú Thị Của Thần Linh (2)

Chương 80: Chú thị của thần linh (2) Chương 80: Chú thị của thần linh (2)

Cho nên khi hắn quan tưởng trăng sáng chiếu lên người, các khí quan trong thân thể vốn giống như đang điên cuồng, vào giờ khắc này đều an tĩnh lại, nhưng cảm giác khí quan rời người trốn đi cũng không hề giảm bớt, giống như trước khi núi lửa sắp bộc phát, quái thú cả người mọc đầy con mắt kia, nhìn về phía một con mắt của Lâu Cận Thần, tựa hồ có một tia hứng thú, nhưng giờ khắc này, Lâu Cận Thần đã chớp lấy cơ hội, vung kiếm ra.

Hắn thật sự đã cảm nhận được cái loại nguy hiểm chí mạng phía sau sự điên cuồng, sự khủng bố này, cái loại địa vị tồn tại không cách nào nói thành lời này, một ánh mắt đã làm cho người ta điên cuồng đáng sợ.

Cho nên một kiếm này, là một kiếm hắn dốc hết toàn lực, một kiếm chém ra một luồng sáng xán lạn, hư không giống như sóng bị bổ ra, hắn thân tùy kiếm động, ngự đại địa lao ra, giống như không hề có lực cản, chỉ một bước liền vượt qua khoảng cách hơn hai mươi bước.

Ở trong tích tắc kiếm Lâu Cận Thần chém vào hư không, thanh niên phảng phất nhìn thấy một luồng ánh sáng xuất hiện trong lòng mình, muốn chém tan toàn bộ ý thức của mình, trong lòng hắn hoảng sợ, lập tức thúc chặt tất cả ý chí ngăn chặn một kiếm trực tiếp khắc sâu vào tâm linh này, nhưng mà trong mắt lại nhìn thấy Lâu Cận Thần ở trong phong vân đang vọt đến.

Một kiếm này trong im lặng, đánh thẳng vào tâm linh, tại chỗ có thể thấy được, phá không như chém sóng.

Hắn muốn tránh đi, nhưng thân thể nặng nề chậm chạp, kiếm cũng đã đâm vào mi tâm, hắn rõ ràng cảm giác được một đoạn mũi kiếm lạnh như băng phá vỡ sọ não của mình.

Đau quá!

Ý thức cuối cùng của hắn bắt đầu tán loạn, Lâu Cận Thần cũng rõ ràng cảm giác được, ánh sao đáng sợ nhìn chăm chú vào mình kia đã biến mất trong đôi mắt của người này.

Hắn không khỏi thở hổn hển, kinh hồn chưa định, hắn cảm thấy đây là lần mình cách cái chết gần nhất, chưa từng nghĩ tới, người nhìn qua có vẻ yếu ớt này, lại suýt chút nữa đã khiến mình bỏ mạng ở đây.

Đưa tay sờ ngũ quan của mình, luôn cảm thấy ngũ quan của mình vừa mới trong nháy mắt kia đã lệch đi, bây giờ còn không có trở lại như cũ, sau khi sờ qua, lại thấy vẫn ổn, đều còn ở vị trí ban đầu.

Trong phạm vi cửa hàng đầu trấn này, có một nhóm người bị đâm mù mắt kêu rên ở nơi đó, bọn họ đỡ nhau dậy, rời xa nơi này, Lâu Cận Thần cầm kiếm trở lại quán rượu, rót ra một chén rượu, ngửa đầu uống xong, vẫn có chút thở hồng hộc, hắn cảm thấy ngũ tạng của mình tựa hồ còn chưa trở về, luôn không được tự nhiên.

Đưa mắt nhìn về phía hai bên đường, lúc trước hắn vừa đến nơi đây thì đã vào quán rượu này, cũng không để tâm lắm đến phong cách của trấn này.

Ngẩng đầu nhìn mới phát hiện, nhà ở trong trấn có hơi giống nhà sàn, từng ngôi nhà, lầu hai đều có người ở bên trong vụng trộm nhìn ra ngoài.

Lâu Cận Thần không quan tâm đến mấy chuyện đó, hắn ngồi ở chỗ đó, vẫn quan tưởng trăng sáng, thu nhiếp tâm thần ý thức của mình, người tuy rằng đã giết, nhưng trong lòng của hắn giống như lưu lại một chút ấn ký tinh quang.

Hắn quan tưởng trăng sáng chiếu vào, nhập khí hải, khí hải phảng phất là từng mảng biển rộng u ám, ánh trăng chiếu ở phía trên, sóng gợn lăn tăn, đồng thời bắt đầu rục rịch, để ánh trăng phá thành từng mảnh.

Mà dưới mỗi một mảnh sóng biển, lúc triều lên hình như có ngôi sao giống như là con mắt nhìn trộm, từ dưới đáy biển nhìn lên trên, chính là hình ảnh hắn nhìn thấy lúc trước, xa xa xuyên thấu qua không gian sương mù trùng trùng điệp điệp mà đến, tựa hồ như muốn mọc rễ trong khí hải của hắn, như là hạt sen, muốn nảy mầm.

Lâu Cận Thần mở to mắt, trong ánh mắt lộ ra sự thận trọng, hắn nhìn rượu trong chén trước mặt, lại cảm thấy trong rượu đều ánh sao lật lên, hóa thành ánh mắt như sao.

Hắn nhắm mắt lại lần nữa.

Mà đúng lúc này, trên lầu bên cạnh, một cánh cửa sổ được nâng lên, một bóng người mông lung nhìn Lâu Cận Thần, nếu Lâu Cận Thần nhìn thấy nàng, nhất định sẽ nhận ra nàng chính là Từ Tâm chạy trốn ở thôn Từ Khanh.

Mà ở trong phòng của nàng, đang có một người nằm ở nơi đó, bị bóng ma trong phòng bao trùm, hắn đang dần biến mất, người này không phải ai khác, chính là lão nhân trong ba người trước đó cùng Lâu Cận Thần đi vào trong thôn Từ Khanh.

Nàng nhìn ra bây giờ là thời điểm yếu ớt của Lâu Cận Thần, bởi vì nàng biết, người Tế Thần bị giết kia, thuộc về một trường phái khác trong Tế Thần, bọn họ thuộc về phái hiến tế, hiến không phải người khác, mà là chính mình, cho nên bọn họ có thể trực tiếp liên kết với thần linh, mà trường phái này của nàng chỉ coi "Thần linh" là một loại quan niệm để tu hành.

Vào thời điểm nhìn thấy Lâu Cận Thần, thân thể của nàng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, kích động sát tâm, để cho nàng không cách nào duy trì nội tâm bình tĩnh, ngày đó chỉ cần là những người kia không phát hiện nàng, thì pháp thuật của nàng có thể tu thành, từ đó về sau sẽ không hề ở trong tầm mắt mọi người, vĩnh viễn trốn ra khỏi tầm mắt.

Bình Luận (0)
Comment