Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 81 - Chương 81: Pháp Niệm Chí Cương (1)

Chương 81: Pháp niệm chí cương (1) Chương 81: Pháp niệm chí cương (1)

Nhưng Lâu Cận Thần đã phát hiện, khiến pháp thuật của nàng chỉ còn kém một bước.

Nàng muốn giết người, cũng dùng pháp thuật "Tầm mắt chôn vùi" của mình, khi một người bị tất cả mọi người nhìn không thấy, thì là đồng nghĩa với tử vong, đây là quyết yếu pháp thuật này của nàng.

Đang lúc nàng muốn thi pháp thì rèm cửa sổ lầu hai đối diện khẽ động, sau đó bèn nhìn thấy một nữ nhân đứng ở nơi đó, nữ nhân kia tóc xanh biếc, đáy mắt mơ hồ có ánh sáng màu xanh biếc xuất hiện.

Từ Tâm lập tức nhận ra người phía sau rèm cửa sổ, người này chính là người của Thanh La Cốc, đây là trạng thái sau khi Thanh La Cốc tu hành "Mộc Mị", mà toàn bộ Thanh La Cốc, trong thế hệ trẻ tu thành "Mộc Mị" chỉ có một người - - Miêu Thanh Thanh.

Nàng phát hiện Miêu Thanh Thanh nhìn mình, liền không dám manh động, Mộc Mị ở giữa núi rừng này, vẫn là cực kỳ khó chơi.

Đúng lúc này, một đạo bóng mờ từ chỗ âm u hướng nhanh chóng nhảy về phía Lâu Cận Thần, nó không xuất hiện trong ánh mặt trời, chỉ là men theo bóng ma trong phòng mà nhảy nhót, trong tay nó tựa hồ mang theo một thanh đao nhọn, xuất hiện ở trong quán rượu, Miêu Thanh Thanh nhìn thấy, lập tức nhận ra đây là một con oán quỷ được nuôi dưỡng ra.

Nàng lúc trước bị Từ Tâm thu hút sự chú ý, ngay lúc nàng muốn lên tiếng nhắc nhở, lập tức cảm giác được nguy hiểm, lại phát hiện người đối diện kia phảng phất ẩn nấp trong một mảnh hư vô không thấy, sau đó nàng cảm thấy bóng mờ trong hư không bốn phía đang bao trùm lấy mình.

Trong lòng nàng căng thẳng, lui về phía sau một bước, tâm niệm khẽ động, trong bóng ma hư vô kia, tựa như có thứ gì đó sống lại, một con "Mị" từ trong bóng ma giãy thoát ra, bóng ma dường như không thể quấn lấy nàng nữa, bị mị ảnh nhanh chóng xé nát một tầng gợn sóng vô hình, sau đó liền đứng ở bên người, giống như một thị vệ.

Mà lúc này, nàng lập tức nhìn Lâu Cận Thần, phát hiện oán quỷ kia đang bị kiếm của Lâu Cận Thần đâm trên mặt đất bên cạnh, mà Lâu Cận Thần vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.

Oán quỷ đang điên cuồng giãy giụa, rõ ràng là bóng ma, cũng không có thực thể, lại không cách nào từ dưới kiếm của Lâu Cận Thần giãy thoát.

Thị trấn Song Tập.

Đó là một thị trấn không thuộc thẩm quyền của quan phủ.

Về việc bắt nguồn từ đâu thì đã không thể nói rõ được, trong trấn công nhận một cái thuyết pháp chính là, sau khi có một đôi huynh đệ vì tị nạn nên đã chạy trốn tới nơi này, thấy nơi này địa thế thật tốt, trước sau có núi rừng rậm rạp, có thể săn thú mà sống, nên đã định cư ở chỗ này.

Chỉ là về sau không ngừng tiếp thu những người tị nạn khác, vì thế liền thành một cái thôn, về sau lại trải qua vài lần quan phủ vây quét, cùng với một vàit môn phái tập sát, nhiều lần đã rách nát tơi bời, nhưng vẫn xây dựng lại, bởi vì lúc bị thiêu hủy, tất cả mọi người đều trốn vào trong núi rừng, người cũng không có chết sạch.

Cho đến hôm nay, ở chỗ quan phủ cũng không có thông tin về nơi này, mà một vài cường nhân lúc cùng đường, sẽ đi tới nơi này, chỉ cần báo tính danh là có thể ở lại nơi này.

Trấn Song Tập gần sườn núi, có một tòa lầu lục giác, chỉ cần thị lực đủ tốt, từ nơi này có thể nhìn thấy rõ ràng giao lộ vào trấn.

Trong phòng này, không khí áp lực, có ba người ngồi ở nơi đó, ở giữa bày một bồn ngũ độc trùng.

Ngũ độc trùng đương nhiên không phải một loại, mà năm loại, đặt cùng một chỗ, tất nhiên sẽ đánh nhau. Có điều, trong đó có một người đang không ngừng đưa tay bắt ra từng con độc trùng từ trong đó rồi bỏ vào trong miệng ăn.

Ăn xong một con, còn dùng tơ tằm lau miệng, sau đó lại bắt lấy mấy con nhét vào trong miệng, có con rết vặn vẹo ở khóe miệng hắn, cắn một miếng ở trên cằm hắn, lại bị vết chai như vảy trên miệng hắn chặn lại, con rết này căn bản là cắn không nổi.

"Vẫn là phải thêm chút muối ăn và bột cay mới ngon." Vị đại hán trên mặt kết vảy như lân phiến nói.

Hai người còn lại cũng không có đụng vào, trong đó có người giữ lại chòm râu dê nói: "Thành ý của trại chủ chúng ta, Thân lão chắc hẳn cũng thấy được, trại chủ nói, không vì cái gì khác, chính là cảm thấy Thân lão là một người uy tín trác tuyệt, hơn nữa là một người có trí tuệ, cho nên trại chủ của chúng ta đã thương nghị với chư vị đầu lĩnh, nguyện thỉnh Thân lão vào trại cùng thương nghị đại sự."

"Đại sự à, nhưng ta lớn tuổi rồi, cái đầu này ấy hả, rất nhanh quên!" Thân lão đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, nói đùa.

"Ngài quá khiêm tốn rồi, trại chủ của chúng ta đã nói qua, cho dù là hắn chết, ngài vẫn sẽ sống." Người trung niên gầy gò có chòm râu dê nói.

"Ha ha ha!" Thân lão cười to, đúng là cảm giác trung khí mười phần.

"Trại chủ ngươi đang mắng ta là lão bất tử sao?" Thân lão vừa cười vừa nói.

Bình Luận (0)
Comment