Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 84 - Chương 84: Luyện Pháp Thành Cương (1)

Chương 84: Luyện pháp thành cương (1) Chương 84: Luyện pháp thành cương (1)

Ánh lửa kia cũng giống như có trọng lượng, rơi vào trên người của hắn, khiến hắn cảm thấy như là bị gạch đập vào, đồng thời cái loại nóng rực này, dâng lên cảm giác đau đớn mãnh liệt, hắn phát hiện, thân thể của mình thế nhưng bị xé ra.

Ngọn lửa bao trùm rồi thiêu đốt thi thể của hắn, hai tay của hắn giãy giụa muốn hợp lại thân thể đã bị xé ra của mình, nhưng căn bản là không có cách nào làm được.

Thân thể của hắn vẫn đang run rẩy kịch liệt, Lâu Cận Thần đã không hề nhìn hắn nữa, mà nhìn về phía giữa sườn núi, chỉ thấy một lão nhân như một con chim đen lớn bay tới, vân khí quanh thân hắn bắt đầu khởi động, hai tay huy động, như cánh chim lớn, người như diều hâu, mang theo sát khí vô biên nhanh chóng tiếp cận.

Lâu Cận Thần nhìn hắn tới gần, chăm chú nhìn khuôn mặt của đối phương, lại chăm chú nhìn hai mắt của đối phương, đem hắn nhìn ở trong mắt, khắc vào trong lòng, giơ tay chính là một kiếm.

Chẳng qua, Thân lão lại vung người lên, liền giống như bóc đi một tầng áo khoác trên người, sau đó Lâu Cận Thần rõ ràng cảm giác được tâm kiếm này đã rơi vào khoảng không.

Trong lòng hắn không khỏi căng thẳng, lại vung một kiếm, có điều đối phương lại giống như là người trong nước, từng tầng từng tầng sóng nước đã dấu hắn đi, điều này làm cho tâm kiếm đúng là không cách nào bắt được mục tiêu.

Mà hắn nhìn chăm chú đối phương, phát hiện đối phương ở trong mắt mình biến thành mông lung, hoàn toàn không thể nào để đối phương nhập vào trong tâm.

Kiếm quang xẹt qua hư không, kiếm ý vô hình hóa thành sóng ánh sáng vô hình, chém tới Thân lão.

Hơn ba tháng trôi qua, kiếm trong tay hắn rốt cục có một tia lột xác, có thể thông qua kiếm chém ra pháp niệm. Lâu Cận Thần gọi nó là kiếm khí.

Kiếm khí như tơ, ngưng luyện thành ánh sáng bạc.

Thân lão cong ngón tay bắn ra, một đạo pháp quang như mũi tên đụng vào kiếm khí.

Bốp!

Lâu Cận Thần nghe thấy một tiếng nổ vang, loại nổ vang này giống như một đạo sấm rền, hắn cảm nhận được một loại pháp lực cương mãnh, phá tan kiếm khí của mình.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy, lúc trước ở Đỗ Gia Trang, kiếm của hắn có thể dễ dàng phá tan pháp niệm của đối phương, hiện tại kiếm khí của hắn lại bị pháp niệm của đối phương đánh tan.

Pháp Niệm mang theo pháp vận vô biên, giống như một mặt trời nhỏ hướng Lâu Cận Thần hạ xuống.

Kiếm trong tay Lâu Cận Thần dẫn động một mảnh ánh mặt trời, hướng về phía mặt trời nhỏ đang rơi xuống, nhưng mà trong nháy mắt kiếm và pháp niệm kia tiếp xúc, hắn cảm giác pháp niệm của đối phương ngưng luyện, lại cương ngạnh, bá đạo.

Người như lá rụng bay lên, kiếm trong tay thuận thế đâm một cái ở trong hư không, cả người không khác gì cá lội ở dưới nước, chớp mắt đã lội đến nơi xa, hắn cũng không dừng lại, tiếp tục đâm tới một kiếm, kiếm phá hư không, người theo kiếm động, rất nhanh đã đi xa.

Trong nháy mắt tiếp xúc, hắn đã biết mình không phải là đối thủ.

Thân lão chân đạp hư không, sải bước mà đi, truy đuổi theo Lâu Cận Thần.

"Dám đến Trấn Song Tập giết người, ngươi hôm nay chắc chắn phải chết." Thân lão rất hối hận bản thân không ra tay sớm một chút, cũng hận người này vậy mà lại không hề cố kỵ Trấn Song Tập một chút nào, cũng không hề cố kỵ bản thân, ra tay cực kỳ dứt khoát.

Lâu Cận Thần cũng không quay đầu lại, kiếm trong tay dùng hết khả năng để huy động về phía phương xa, ý ở trước kiếm, kiếm mang theo thân thể phá không bay đi.

Mỗi một lần hắn huy động kiếm, đều làm cho hư không xuất hiện khí triều, mà thân thể hắn thì lại xông qua khe hở của khí triều.

"Ta phải giết ngươi, phải giết ngươi!"

Trong tiếng gào thét phẫn nộ, thân hình Lâu Cận Thần biến mất trong mây mù cuồn cuộn.

Lâu Cận Thần một kiếm một bước, một kiếm đâm ra, mục tiêu đâm là nơi xa nhất mà pháp niệm cảm nhận được, một kiếm lại có hơn trăm bước, kiếm thức liên miên không ngừng, đúng là một kiếm tiếp một kiếm, nhìn từ bên dưới lên, thân thể của hắn xé gió mà đi, mang theo kiếm minh vô biên.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, người kia đã nhìn không thấy, vì thế đã hạ xuống một sườn núi, bụng đói cực kỳ, bèn tìm quả dại ở trong núi để ăn, âm mị từ một gốc cây phía sau quấn lên.

Nhưng mà lúc âm quỷ lại gần Lâu Cận Thần, trong nháy mắt đột nhiên không thể nhúc nhích, sau đó không hề báo trước bắt đầu bốc cháy, âm quỷ giãy giụa vặn vẹo ở giữa hư không, giống như là rắn, chẳng qua dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm, chỉ nhìn thấy hỏa diễm ở trong hư không vặn vẹo, cuối cùng lại như mây khói tản đi.

Tại một dòng suối, đưa tay múc nước lên rửa mặt, phát hiện quần áo trên người mình vậy mà lại đã cháy khét, chỉ là một tiếp xúc ngắn ngủi, cũng đã mượn lực trùng kích ngự kiếm mà đi, vậy mà lại thành ra thế này, trong lòng Lâu Cận Thần vẫn còn sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment