Ngay lúc hắn đang suy nghĩ nơi này là chỗ nào, muốn xác định phương hướng, nhưng lại nhìn thấy một người đứng ở dưới một thân cây, thần sắc tối tăm hung lệ.
Không đợi Lâu Cận Thần nói, đã nghe thấy hắn nói: "Đúng là trời xanh có mắt, lão phu vốn tưởng rằng ngươi đã trốn đi thật xa, lại chưa từng nghĩ đến ngươi vẫn còn đang ở trong ngọn núi này, quả nhiên là không biết sống chết."
Lâu Cận Thần thấy rõ, chính là vị lão giả áo đen vừa mới đuổi giết mình kia, nếu trước đó còn chưa suy nghĩ thông suốt tu hành quan khiếu, hắn nhất định sẽ trốn đi, nhưng hiện tại lại xuất hiện cảm giác nóng lòng muốn thử, sau khi nghe thấy lão giả nói xong, hắn bèn giơ tay lên, cúi đầu nói: "Không biết tính danh của tiền bối."
"Tiểu bối vô lễ, dựa vào ngươi mà cũng xứng biết tên của lão phu? Nhưng ngươi đã giết ba đứa con của ta, ta muốn ngươi làm một con quỷ minh bạch, lão phu là Vương Thân, chính là tộc lão của Trấn Song Tập, ngươi giết ba người chính là nghĩa tử của lão phu, hôm nay ta muốn bắt ngươi về, tế hồn cho ba đúứa con trai." Ánh mắt của Vương Thân vô cùng âm lệ, giống như lão quỷ ở trong núi.
"Ta vốn chỉ là đi ngang qua Trấn Song Tập, khát nước uống một ngụm rượu, tên tửu bảo kia lại mắng ta, ta thấy hắn làm việc chăm chỉ, nên cũng nhường nhịn đôi phần, nhưng hắn lại không biết tốt xấu, hét lớn kêu người đến giết ta, nghĩa tử của ngươi cũng không phân rõ trắng đen, sai người vung đao vung kiếm về phía ta, lại thi pháp muốn lấy tính mạng của ta, ta chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi."
"Người vào Trấn Song Tập ta, vô luận là người hay quỷ, đều phải bái phục, ngươi cầm kiếm mà đến, còn gây chuyện xào xáo, con ta bắt ngươi, rõ ràng là phù hợp với quy củ của Trấn Song Tập ta." Vương Thân đúng là muốn giảng đạo lý với Lâu Cận Thần, hắn từ nhỏ gia nhập phái Vũ Hóa, tu cũng là nho pháp, mặc dù tính tình hung lệ, nhưng cũng thích lấy đạo lý của mình để phục người.
"Xem ra, cái chết của nghĩa tử ngươi, không phải ở ta, mà là ở quy củ của ngươi, nếu không có quy củ này của ngươi, bọn họ làm sao sẽ chết oan chết uổng như vậy, ngươi dung túng cho bọn họ, thế nên người giết bọn họ không phải ta, mà chính là người làm phụ thân như ngươi." Lâu Cận Thần đứng ở nơi đó, ánh chiều tà xuyên thấu qua lá cây, dừng ở trên người hắn, khiến cho cả người hắn hoàn toàn không phù hợp với một mảnh cánh rừng này, nhìn qua vô cùng tươi sáng rõ ràng.
Trong lòng Vương Thân giận dữ, sự hung lệ trong mắt giống như muốn tràn ra ngoài, hắn rống to một tiếng: "Tiểu bối, ta nhất định phải lột da ngươi, rút gân ngươi, xem ngươi đến lúc đó còn có thể mồm miệng sắc bén như lúc này không."
Lâu Cận Thần giơ tay lên, hai tay giao nhau, giơ lên trước ngực, nói: "Hỏa Linh Quan, Luyện Khí Sĩ Lâu Cận Thần, xin tiền bối Vương Thân chỉ giáo!"
Vương Thân tức giận nhếch miệng cười, tiếng cười như lão quỷ, hắn cũng không nói nữa, mà giơ tay lên, hư điểm hư không, một luồng ánh sáng màu trắng rất nhanh phóng ra từ đầu ngón tay của hắn.
Vào lúc hắn động thủ, Lâu Cận Thần cũng đã rút kiếm.
'Xoảng' một tiếng, kiếm quang ở trong hư không vẽ ra một đường cong, chém vào luồng ánh sáng trắng kia.
Trong tay Lâu Cận Thần chấn động, cả người không khỏi lui về phía sau ba bước.
Pháp niệm của đối phương vẫn cương mãnh như cũ, nhưng trong lòng Lâu Cận Thần lại mừng rỡ, trước đó, hắn rõ ràng cảm nhận được bản thân không cách nào ngăn cản, mà hiện tại tuy rằng vẫn bị pháp lực này đánh lui, nhưng cũng đã ngăn cản pháp niệm của đối phương.
Vương Thân nhìn thấy Lâu Cận Thần vậy mà lại chặn được ngón tay này của mình, hắn lại bắn ra một lần nữa, trong hư không lại sinh ra tiếng rít nhọn mơ hồ, Lâu Cận Thần lại đâm tới một kiếm, trên kiếm có kiếm quang phun ra nuốt vào.
Hư không pháp niệm chấn động, nguyên khí bắt đầu khởi động, ở trong rừng nổi lên sương mù.
Vương Thân sắc mặt âm trầm, hắn như thế nào nhìn không ra Lâu Cận Thần kiếm thuật đã đại tiến, điều này làm cho hắn càng muốn giết chết tên tiểu bối trước mặt.
Đầu ngón tay liên tục bắn, từng đạo pháp niệm như sóng nước, bắn về phía Lâu Cận Thần, tiếng rít nhọn, đúng là hình thành sóng gầm, mang theo nguyên khí gió núi, giống như là sóng triều cuốn về phía Lâu Thần.
Lâu Cận Thần đã không nhìn thấy thân ảnh của Vương Thân, thậm chí có thể nói hắn đã không thấy rõ từng đạo pháp niệm hình thành mũi tên, trước mặt chính là linh lãng như thật như ảo kia.
Hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác của chính mình, huy động kiếm trong tay, lần lượt đánh tan những nguyên khí sóng gió này, thân hình thiểm chuyển xê dịch, thân theo kiếm đi, cả người hắn lại như cá bơi, bơi trong sóng gió nguyên khí, một bộ kiếm bát quái thi triển như cá bơi xoay tròn nhảy nhót, khúc chiết biến ảo, linh động vô cùng.
Mà kiếm ở quanh thân lóe ra, mũi kiếm quang mang nhảy nhót, lại luôn ở thời điểm mấu chốt, đánh tan Pháp Niệm Quang Tiễn.