"Sư gia, ngươi đã trở lại." Có người hô.
Lão hán cởi bỏ quần áo trên người, sau đó rất nhanh đã có người đưa tới cho lão quần áo mới vừa người, trước kia mỗi một lần đều là như vậy.
Có người đốt đèn đuốc, lão tiến vào trong phòng, thay áo dài, có người giúp lão múc nước rửa mặt, sau một phen thu thập, tới trước gương, soi gương, vì thế nhìn thấy mình trong gương, cũng thấy được một người khác trong gương, người nọ đang ở nơi đó đánh giá xung quanh phòng ở của lão.
"Kẹt!"
Có một phụ nhân đẩy cửa ra, đồng thời một thanh âm vang lên: "Văn ca, ngươi đã trở lại."
Lão hán tế ti chợt quay đầu, nhìn không phải người vào, lại là Lâu Cận Thần vừa rồi soi trong gương, lại cái gì cũng chưa nhìn thấy, lại nhìn gương, người trong gương cũng không có.
"Văn ca, ngươi một lần này sao trở về muộn như vậy?" Phụ nhân kia hỏi.
"Trên đường gặp người quen, nói chuyện một lát, trì hoãn, ngươi đi ngủ trước đi, ta ngồi chốc lát." Lão hán tế ti nói.
Phụ nhân kia đánh giá lão một lát, nói: "Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn cần chủ trì hiến tế, gần đây bọn Khâu Nghiệp càng lúc càng có ý kiến lớn, ngươi phải cẩn thận."
"Ừm, ta biết, ta sẽ chú ý, không có việc gì, ngươi đi nghỉ ngơi đi!" Lão hán ra vẻ thoải mái nói.
Phụ nhân kia bộ dáng lại muốn nói lại thôi, nàng rất rõ, phụ cận Hỏa Thần giáo đã không có đối thủ nào, lúc này nội bộ lại như lửa hừng hực thiêu đốt, không có kẻ thù bên ngoài, tranh đấu lẫn nhau lại cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Mà người tham dự trong đó, lại thường thường đều có thể từ chỗ 'Hỏa Thần' đạt được hồi báo bất ngờ, làm bọn họ cảm thấy mình đã làm đúng.
"Ngươi tên là gì?"
Lão hán đột nhiên nghe được trong hư không truyền đến câu hỏi, quay đầu nhìn, Lâu Cận Thần đang đứng ở nơi đó lật xem một quyển sách lão viết, sách đó là quy định mới của giáo phái lão soạn thảo.
Lão cũng chưa trả lời ngay, mà kéo kéo vạt áo, vuốt tóc mai của mình, ngón tay hai bàn tay đan vào nhau, giơ ngang lông mày, khom người hành một lễ dài, nói: "Tế ti Hỏa Thần giáo, Khâu Văn ra mắt lâu phủ quân."
Lâu Cận Thần cầm quyển sách trên tay, lại một lần nữa nhìn thẳng vào lão, hắn xem nội dung trong sách này, tuy chỉ là đọc lướt qua, lại cũng cảm thấy, nội dung quy định mới trong sách này, hiển nhiên chính là muốn chỉnh đốn lại phương thức đốt người sống để tế nhiều năm qua Hỏa Thần giáo hình thành.
Hắn không khỏi nghiêm mặt nói: "Ngươi rất không tệ."
Khâu Văn kia nói: "Đa tạ phủ quân khen, chỉ là bên trong giáo phái nội hỏa tràn đầy, phủ quân muốn gặp giáo chủ chỉ sợ cũng không thể gặp được."
"Không, ta trái lại cảm thấy, giáo chủ của ngươi biết ta đến tìm hắn, nhất định sẽ rất vui vẻ." Lâu Cận Thần nói.
Đúng lúc này, hắn nghe được một chuỗi tiếng bước chân tới gần, có ánh đèn từ xa đến gần đi tới cạnh cửa, nói: "Sư gia, chúng ta chuẩn bị tổ chức hội nghị sự trong trại, mời sư gia đến tham dự."
"Hội nghị sự? Hội nghị sự cái gì? Vì sao mở vào lúc này?" Khâu Văn kinh ngạc nói.
"Tiểu nhân cũng không biết, sư nương đã đi qua trước." Người kia ngoài phòng nói.
Sắc mặt Khâu Văn hơi thay đổi.
Lão đã nghĩ tới một sự kiện, nếu là hội nghị sự bình thường, không có khả năng cuối cùng chỉ thông báo lão, mà là cần hướng lão xin chỉ thị trước, cũng không có khả năng gọi thê tử của lão đi trước.
Đây là một loại khống chế biến tướng.
Những người này chẳng lẽ chút thời gian này cũng không chờ được, muốn phản loạn rồi sao?
Tuy cửa không mở, nhưng lại có thể mơ hồ cảm giác không chỉ có một người ở ngoài cửa.
Khưu Văn liếc nhìn Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần hất cằm, Khưu Văn không nói gì thêm, mở cửa ra.
Lâu Cận Thần đứng ngay đối diện cửa, ánh sáng bên ngoài chiếu vào sau lưng hắn, nhưng người ngoài cửa không thấy, mà Khưu Văn trông thấy Lâu Cận Thần đứng ở trong ánh sáng giống như cái bóng hư ảo không tồn tại.
Hắn ta càng có sự hiểu biết trực quan hơn về sự thần bí và cường đại của pháp thuật đến từ Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần ở trong lòng hắn ta đã từng là cao cao tại thượng, giống như chim tiên sống trên đỉnh núi, luôn có thể nghe thấy tiếng gọi trong trẻo của nó từ đỉnh núi vọng xuống, cũng có thể mơ hồ gặp cái bóng của nó xẹt qua bầu trời chiếu xuống mặt đất, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy hình dạng thật của nó.
Mà hôm nay, hắn ta đã thấy được, cũng cảm nhận được một cách rõ ràng.
Khưu Văn nhìn người gõ cửa ở trước mặt.
Hắn ta trông thấy một người ở cuối bậc thang, biết rằng còn có một người ẩn núp trong bóng tối.
Đoạn Đầu Trại từng là trại thổ phỉ, nguyên nhân Khưu Văn không bị gọi là trại chủ cũng là bởi vì hắn ta không phải trại chủ, hắn ta vốn là Tịch Sư được trại chủ mời tới, cho nên được mọi người tôn xưng là sư gia, nhưng nhiều năm qua, hắn ta lại có uy vọng không nhỏ.