Điều này khiến lòng hắn ta trầm xuống, hắn ta cảm thấy tuy Lâu Cận Thần rất mạnh, nhưng hắn ta cũng biết, nguyên nhân Lương Ngọc Công muốn đoạt vị của mình là vì được đến sự quan tâm của Hỏa Thần, tùy ý để Hỏa Thần nhập người, do đó dù Lâu Cận Thần cường đại đến mấy, hắn ta cũng không tin một kích kia có thể đánh bại được Lương Ngọc Công.
Lương Ngọc Công hưng phấn trong lòng, mới gần đây, lão ta cảm giác được sự quan tâm của Hỏa Thần đối với chính mình đã tiến thêm một bước, lão ta thậm chí cảm thấy bản thân thở ra hít vào cũng mang theo ngọn lửa trong vô hình, lúc nhập định câu thông với Hỏa Thần, lão ta còn mơ hồ cảm thấy chính mình đã đi vào trong một tòa cung điện.
Cung điện kia có màu đỏ thẩm, khắp nơi trên đất đều có lửa cháy, vô cùng hùng vĩ, lão ta tin tưởng đây là báo đáp của Hỏa Thần đối với mình, để bản thân có thể nhìn thấy Hỏa Thần Cung.
Vì vậy lão ta hít sâu một hơi, suy nghĩ câu thông với Hỏa Thần, trong miệng bắt đầu tụng niệm lời cầu khấn.
Lão ta chỉ cảm thấy ý thức của mình đi theo dẫn dắt trong vô hình tới trên bậc thang của một tòa cung điện to lớn đang bốc cháy, sau đó lão ta bắt đầu cầu khẩn với Hỏa Thần.
"Mời Hỏa Thần buông xuống thân ta."
Ngay sau đó, ý nghĩ của lão ta gợi lên một luồng lửa thần ý trong cung điện lửa kia, rồi rơi vào trong thân thể mình.
Lúc ý thức của lão ta trở lại thì mang về một mảnh nóng rực, một luồng hơi nóng này gột rửa từ đỉnh đầu truyền xuống dưới, trong nháy mắt quét sạch toàn thân, đồng thời, trong lòng lão ta tràn ngập rất nhiều lý giải về ngọn lửa, cùng với một luồng lực lượng ý chí cường đại.
Thậm chí càng có một loại cảm xúc muốn thiêu hủy hết thảy tràn ngập trong lòng.
Lâu Cận Thần nhìn lão ta, trong mắt sinh ra một tia khác thường, hai mắt hắn nhìn chăm chú, hiện lên một tia sáng, lúc Lương Ngọc Công mời Hỏa Thần buông xuống, hắn lại mơ hồ nhìn thấy một tòa cung điện bốc cháy.
Điều này khiến hắn vô cùng ngoài ý muốn, đây còn là lần đầu tiên hắn trông thấy loại cảnh tượng này.
"Lâu Phủ Quân, mời ra tay! Lương mỗ muốn lĩnh giáo kiếm thuật nổi tiếng thiên hạ của Lâu Phủ Quân." Lương Ngọc Công cảm thấy lực lượng phủ xuống lần này của Hỏa Thần dồi dào hơn, dày đặc hơn, cũng càng cường đại hơn.
Giây phút này lão ta trở nên vô cùng tự tin.
Người khác đứng ở nơi đó, cho dù không di chuyển, nhưng ngọn lửa quanh người dường như sắp đốt cháy hư không.
Lão ta lại cầm sợi dây thừng kia trên tay, vung lên, ngọn lửa dâng lên, trước tiên vọt về phía Lâu Cận Thần.
Chỉ thấy dây thừng lửa mang theo sóng lửa vô biên, ngọn lửa như sóng biển màu đỏ sôi trào uốn lượn về phía Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần không lên tiếng, chỉ mở miệng phun một cái.
Một vệt sáng trắng như tơ phóng ra, cuộn tròn trong hư không, nhẹ nhàng như làn gió, rồi lại nhanh như tia điện xuyên qua những ngọn lửa này, xẹt qua sợi thừng lửa kia.
Dây thừng lửa trong nháy mắt đứt đoạn, sóng lửa như nước nóng hắt vào trong tuyết, nhanh chóng hòa tan rồi phân tán đi.
Lương Ngọc Công chưa kịp thu lại tâm niệm, từ trong mắt đã trông thấy một vệt sáng trắng rơi xuống, sau đó lão ta cảm giác thân thể nhẹ bẫng, máu tươi phun trào cao một trượng, thấm ướt xà nhà.
Đầu người bộp một tiếng rơi xuống đất, roi đỏ kia cũng miễn cưỡng rơi trên đất, trong tiếng thét giật mình của mọi người, thi thể lão ta ầm ầm ngã xuống.
"Kiếm quá nhanh!" Cái đầu rơi trên mặt đất kia vậy mà còn nói ra một câu này, sau đó biểu cảm nhanh chóng cứng ngắc.
Lâu Cận Thần dung một kiếm giết chết Lương Ngọc Công, nhưng không có chém giết thần ý do Hỏa Thần buông xuống trên người lão ta, mà thay vào đó hắn cong tay búng ra, một vệt lửa đỏ mang theo pháp niệm của hắn bay ra, khi thần ý của Hỏa Thần quay trở lại thì ôm lấy một luồng thần ý, leo lên trên đó.
Tựa như cưỡi rồng trên cửu thiên.
Lâu Cận Thần vào giờ phút này cực kỳ cẩn thận, pháp niệm của hắn leo lên trên đó, giống như xuyên qua từng tầng hư không, đi vào trong một tòa cung điện to lớn.
Thần ý ngọn lửa kia tản ra ở cung điện này, hoặc nên nói cũng không phải là tán đi, mà là trở về nơi này, bay vào hư không.
Một luồng pháp niệm này của Lâu Cận Thần tự do bên trong cung lửa, hắn phát hiện ra, trong cung điện này đâu đâu cũng bốc cháy, giống như đã mất đi khống chế, càng giống như là cung điện cháy lửa hơn.
Khắp nơi đều đang bùng cháy.
Hắn cảm nhận được sức nóng thiêu đốt này, và cảm thấy trong đó chứa đầy các loại ý chí cháy bỏng.
Trên cây cột, trên sàn nhà, trên xà ngang, trên vách tường đều có lửa cháy.
Từ cảm giác trong vô hình, hắn đi tới một pháp sàng để đả tọa tu hành, chỉ thấy trên pháp sàng kia có một người đang ngồi xếp bằng ở nơi đó, mà ngọn lửa trên thân người này đang cháy hừng hực.
Chẳng qua người ngồi xếp bằng bên trong ngọn lửa lại là một bộ xương khô, một bộ xương khô bốc cháy, xương cốt của hắn ta đều là loại hồng ngọc, lộ ra một cảm giác thiêng liêng thần thánh và tà dị.