Ngọn lửa biến đổi phồng lên co lại giữa xương cốt của người này, Lâu Cận Thần cả kinh trong lòng, lẽ nào bộ xương khô này vẫn còn sống?
Sau đó lại nghĩ một chút, Hỏa Thần có thể đáp lại tín chúng, không phải đã chứng minh cho việc hắn ta còn sống sao?
Hơn nữa hắn nghĩ rằng, có lẽ là ban đầu hắn ta đã sắp chết, nhưng lại giành được cơ hội sống từ việc mọi người cúng tế.
"Hoặc hiến tế chính là đang cứu mạng của nó." Lâu Cận Thần thầm nghĩ.
Hắn không có đi quấy nhiễu đối phương, cho dù đối phương trông vô cùng suy yếu, nhưng vẫn là một vị thần linh.
Đột nhiên, Hỏa Thần giống như phát hiện ai đó nhìn trộm, cái đầu chậm rãi chuyển động, hốc mắt không có con ngươi nhìn qua vị trí của Lâu Cận Thần, chỉ thấy trong mắt hắn ta có ngọn lửa màu vàng hơi nhấp nháy.
Vèo!
Một tia ý thức kia của Lâu Cận Thần trong nháy mắt bị đốt trụi, cũng từ mối liên hệ trong vô hình đốt tới bản thể của Lâu Cận Thần.
Trong mắt hắn xuất hiện một mảnh lửa màu đỏ vàng.
Rõ ràng là tia pháp niệm kia ở trong Hỏa Thần Cung nhìn thấy, nhưng hiện tại hắn lại trông thấy một mảnh sáng đỏ vàng từ trong hư vô nhanh chóng lao ra, từ hư đến thực, quét sạch mà đến.
Đây là sau khi tu vi của hắn lại tiến bộ, hắn mới có thể nhìn thấy quá trình từ hư đến thực rơi xuống người mình, nếu là trước đó, trong nhận thức của hắn, ngọn lửa kia đã đốt thẳng vào người hắn.
Cho nên, việc này cũng cho hắn chút cơ hội để phản ứng.
Hắn mở miệng phun ra, dường như muốn thổi ngọn lửa kia đi, chỉ thấy tia sáng bạc như gió cuốn, đồng thời phát ra một tiếng hổ gầm.
Hổ gầm tựa gió, một mảnh tia sáng bạc cuốn ra va chạm với ngọn lửa kia, giữa lúc dây dưa cùng nhau, Lâu Cận Thần đã rút ra tiểu kiếm trong tóc, chỉ thấy hắn vung nó vào khoảng không, múa ra một mảnh ánh kiếm cắt ngang, cắt đứt hư không đằng sau ngọn lửa.
Tiếng kiếm vang lên, ngọn lửa vàng đỏ kia tựa như bị đứt rễ, cấp tốc héo rút, nhanh chóng tán đi trong gió cuốn màu bạc.
Lâu Cận Thần mở miệng hút một cái, những tia sáng bạc như gió nhẹ bị hắn hút vào trong miệng, lại thấy hắn ngoắc tay, tiểu kiếm kia cũng hóa thành luồng sáng rơi vào trong tay hắn.
Một làn gió thổi tới, người phía dưới đều trông thấy tay áo của người trên mái nhà lay động.
Có người thậm chí hoài nghi, vừa rồi có thể là Hỏa Thần chủ động buông xuống, ra tay với Lâu Cận Thần, nhưng lại bị hắn đánh trở về.
Sao Lâu Cận Thần lại cường đại như vậy, ngay cả Hỏa Thần cũng không làm gì được hắn?
Rất nhanh, trong ý thức của đám người Hỏa Thần Giáo sinh ra thanh âm lửa gào căm phẫn, sau đó có một ý thức mông lung truyền đến, muốn bọn họ tiến hành nhiều hiến tế hơn, đồng thời cần loại cúng tế long trọng và tràn đầy cảm xúc.
Lâu Cận Thần bởi vì mới vừa đi ra từ trong cung điện của Hỏa Thần, nên mơ hồ có thể cảm nhận được trên người của những giáo đồ Hỏa Thần Giáo này xuất hiện cảm xúc của Hỏa Thần.
"Xem ra giáo chủ của các ngươi không hề biết cái gì, ta không cần phải tìm hắn nữa." Lâu Cận Thần nói.
Lúc này, Khưu Văn vội vàng tiến lên mấy bước, nói: "Hỏa Thần Giáo đã đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, xin Phủ Quân có thể giúp Hỏa Thần Giáo nhổ loạn phản chính."
"Đầu nguồn của rối loạn này không phải ở dưới đây, mà là ở phía trên kia, ngươi muốn ta nhổ loạn phản chính, ta bây giờ không làm được." Lâu Cận Thần dùng tiểu kiếm trong tay chỉ chỉ bầu trời, nói.
Khưu Văn hơi ngạc nhiên, hắn ta nói: "Chúng ta không thể sửa lại giáo điển giáo quy, ra quy định cho các giáo đồ không dùng loại cúng tế đó được sao?"
"Nếu làm vậy thì ngươi sẽ lập tức mất đi sự cảm ứng của Hỏa Thần, sẽ có một đám người không tiếp tục nhận ngươi làm tư tế, thậm chí có khả năng sẽ lập giáo chủ khác, mà các ngươi tự nhiên sẽ trở thành người ngoài giáo."
"Sau khi một con ma quỷ được tạo ra, ngươi còn muốn thay đổi hắn, vậy hắn tất nhiên sẽ rời xa ngươi, hoặc là ăn ngươi."
"Thế phải làm sao bây giờ?" Khưu Văn uể oải chán nản nói.
Lâu Cận Thần biết hai cách, một cách là giết Hỏa Thần kia, cách khác là giết tất cả tín chúng thờ phụng Hỏa Thần, đồng thời kiên quyết cho là nên đốt người sống để cúng tế Hỏa Thần.
Thật ra Khưu Văn cũng biết, nhưng hắn ta muốn Lâu Cận Thần nói ra loại biện pháp thứ ba.
"Có lẽ còn một biện pháp." Lâu Cận Thần nghĩ đến một loại khả năng.
Khưu Văn vội nói: "Mong Phủ Quân báo cho."
Đây là ý tưởng mà Lâu Cận Thần đã sớm nghĩ tới.
Thậm chí có thể ngược dòng từ ý tưởng của hắn trước khi đến thế giới này.
Hắn cảm thấy rằng sẽ tốt hơn nếu so sánh hình tượng trực quan về 'thần' với một loại dấu hiệu, hoặc nên nói là 'đạo'.
Không cần hình tượng hóa thứ 'thần linh' kia.
Lâu Cận Thần biết người như Khưu Văn một khi mất đi sự chiếu cố của Hỏa Thần, thì thần lực của bản thân hắn ta chắc chắn sẽ giảm đi, sẽ bị người khác giết chết.