"Không gấp."
Lâu Cận Thần đạp một bước vào hư không, như chiếc lá rơi xuống nền đất trống trước Tế Hỏa Đường, người lại nhìn qua chương thụ bạc kia.
Khi ánh mắt của hắn nhìn sang, chương thụ bạc to lớn yêu dị kia tản ra, giống như mở ra hai cánh tay, một nữ tử mặc váy xanh ngọc từ đó bay xuống cách trước mặt Lâu Cận Thần năm bước, yểu điệu làm lễ vạn phúc, nói: "Chương Ngân Chi bái kiến Phủ Quân."
"Thật đúng là thời gian thoi đưa, năm tháng vội vã, còn nhớ năm đó lúc uống trà dưới chương thụ bạc, ngươi vẫn chỉ là một tiểu nữ hài tết hai bím tóc, ngồi xổm trên mặt đất học chữ, chỉ chớp mắt, hiện tại đã là một tu sĩ có thể che chở một phương."
Lâu Cận Thần cảm khái nói.
Chương Ngân Chi không cao, nhìn trông xinh xắn, khuôn mặt tròn trịa, nàng cũng đang quan sát Lâu Cận Thần, qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn nghe thấy đủ loại tin tức của Lâu Cận Thần, nhưng chưa từng gặp lại.
Hình tượng của Lâu Cận Thần hình thành qua từng sự việc đã che phủ bộ dạng ban đầu của hắn trong lòng nàng, đến cuối cùng nàng dần dần không còn biết cụ thể bộ dạng của Lâu Cận Thần là như thế nào.
Nhớ lại nhất là lúc hắn uống trà đề thơ ở dưới chương thụ bạc.
Lâu Cận Thần ở thời điểm đó cưỡi trên một con ngựa, treo một thanh kiếm, ăn mặc lôi thôi, tóc cũng không dài, nhìn thoáng qua cứ như một kiếm khách nghèo túng.
Nhưng ký ức để lại cho Chương Ngân Chi cũng là cảm giác khí phách tung bay.
Chẳng qua thường xuyên có người hỏi tình hình năm đó khi Lâu Phủ Quân uống trà đề thơ, ban đầu nàng vẫn sẽ nói với người khác, về sau dần dần nàng không nói nữa, và sau đó người khác không còn thấy Lâu Cận Thần tới, cũng không hỏi nữa.
"Toàn bộ Giang Châu đều được che chở dưới thân danh Phủ Quân, ta cũng chỉ là một tư tế của cây thụ linh, làm gì bảo vệ được người khác." Chương Ngân Chi nói.
Lâu Cận Thần nói: "Ta thấy ngươi đang tu Vũ Hóa Đạo, lấy phương pháp sở hành là phù phép làm chủ, tại sao ngươi không đến Kinh Lạc Cung nghe giảng, chẳng lẽ cảm thấy ta chỉ thông kiếm thuật, không thông Vũ Hóa Đạo và phù phép sao?"
"Phủ Quân, chỉ là ta ngay lúc đó đang ở thời điểm thăng cấp quan trọng, không thể chạy đi, về sau muốn đi thì ngươi lại đi mất rồi." Chương Ngân Chi hơi yếu ớt nói.
"Sau đó thì sao, mấy năm nay ta vẫn luôn ở Kinh Lạc Cung chưa từng rời đi." Lâu Cận Thần nói.
Chương Ngân Chi nói: "Mấy năm nay ta nghe người ta nói rằng cách nói của Phủ Quân cao thâm huyền diệu, ta sợ nghe không hiểu nên không có quyết định đi qua."
"Ngươi nghe không hiểu là do ta không giải thích rõ ràng, lần sau cứ tới là được, nhưng không cần tham dự chuyện nơi đây, ngươi mang người đi về trước đi, trong khoảng thời gian này phải cẩn thận sự thay đổi của Hỏa Thần Giáo."
Lâu Cận Thần có thể khẳng định, Hỏa Thần Giáo nhất định sẽ có một khoảng thời gian chấn động.
Hắn nhắc nhở Chương Ngân Chi trở về cẩn thận một chút.
Chương Ngân Chi tất nhiên đáp lời, sau đó mang theo vị tín chúng kia của Tam Công Công rời đi.
Vị tín chúng kia của Tam Công Công rời đi Đoạn Đầu Trại mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, ngay lập tức không nhịn được nói: "Không ngờ vậy mà trông thấy Lâu Phủ Quân, thì ra tư tế thật sự quen biết với Lâu Phủ Quân."
Chương Ngân Chi lại cười nói: "Bao năm không thấy, Phủ Quân vẫn là bộ dạng năm ấy, bình dị gần gũi."
Tín chúng của Tam Công Công nhớ tới thân thể tách rời của tên Lương Ngọc Công kia, không hề cảm thấy Lâu Cận Thần bình dị gần gũi. . . .
Sau khi Chương Ngân Chi rời đi, Lâu Cận Thần liền vào trong Tế Hỏa Đường này, nhìn ngọn lửa bốc cháy trong ao lửa.
Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được một luồng cảm xúc dày đặc trong ngọn lửa, đó là một loại tức giận và nôn nóng không thể nói rõ cũng không thể tả được, giống như là một bệnh nhân không cách nào kềm chế sự nôn nóng dâng lên trong lòng, chỉ có thể điên cuồng đập đồ đạc ở nhà.
Mà ý chí của hắn ta chính là muốn đám tín chúng tiến hành đại tế, và loại đại tế này ở trong mắt Lâu Cận Thần giống như uống rượu độc giải khát.
Nếu những tín chúng này không thoát khỏi tên Hỏa Thần kia, thì hoặc là cùng nhau điên loạn, hoặc là cùng nhau sa ngã hướng tà ác.
"Ta nghĩ rằng Hỏa Thần ban đầu trong lòng các ngươi nhất định không phải bộ dạng hiện tại, Hỏa Diễm Chi Thần hẳn là đạo ấn chí cao, chứ không phải như bây giờ, chỉ là kẻ đứng cao một chút so với mọi người."
"Tu hành như lên núi, có người đi đằng trước, người phía sau trông thấy bóng lưng của hắn lại xem hình bóng ấy chính là đỉnh cao, cho nên, các ngươi cần phải biết rõ một việc, là Hỏa Thần cũng không đại biểu cho ý chí của lửa."
Đạo lý của Lâu Cận Thần là, khiến bọn họ đừng giới hạn tín ngưỡng lên người của ai đó, mà cần phải mở rộng ra, vươn cao lên, đặt ánh mắt cao hơn một chút, như vậy tín ngưỡng đối với Hỏa Thần này có thể tự nhiên chuyển thành tồn tại càng cao.
Tiếp theo đó, Lâu Cận Thần lại để cho Khưu Văn liên hệ với giáo chủ của hắn ta.