"Tới liền, tới liền!"
Lâu Cận Thần chỉ gõ cửa hai lần, hắn không gõ dồn dập nhưng người bên trong tựa hồ sợ hắn rời đi, từ xa đã hét lên "tới liền", còn nói vài lần.
Két két!
Tiếng mở cửa đặc biệt chói tai trong đêm tuyết tĩnh lặng.
"Mời khách nhân vào." Người mở cửa là một ông già mặc áo khoác da màu đen, hơi khom lưng, trên đầu đội một chiếc mũ vải dày.
Lão nhân khom thắt lưng, cúi đầu vái chào tỏ vẻ kính trọng, nhưng đôi mắt trợn trắng nhìn lên trên, chút tròng đen đẩy lên trông vô cùng kỳ dị.
Lâu Cận Thần cũng không thèm nhìn lão, chỉ đi vào trong.
Bên trong có một bức tường bình phong ngăn cách cửa, bình phong tối đen, Lâu Cận Thần thậm chí còn không xem hình vẽ trên đó, hắn đi vòng qua, thấy chính sảnh của trang viên, có ánh đèn phát ra từ đó.
Cửa tuy mở nhưng lại bị một tấm bình phong chặn lại.
"Quý khách, mời vào. Chủ nhân của ta nói cứ vào trực tiếp." Lão già mở cửa đi theo sau Lâu Cận Thần, nói.
Lâu Cận Thần không để ý tới, mà nhìn chiếc chuông gió treo dưới mái hiên.
Những chiếc chuông gió trông rất đặc biệt, chúng giống như một cô bé mặc váy và phát ra những âm thanh leng keng ngắt quãng trong gió.
Lâu Cận Thần chỉ liếc nhìn một cái rồi đi vào nhà, vòng qua bình phong, trong mắt của hắn sáng ngời.
Đây là một sảnh tiếp khách, không có người ngồi trên ghế dành cho chủ, chỉ thấy một bức tranh tường rất lớn, bức tranh trông giống như cảnh sơn thủy, nhưng nếu không nhìn kỹ mà chỉ xem thoáng qua thì sẽ cảm thấy bức tranh tường trông giống khuôn mặt con người.
Có người ngồi trên ghế khách khác.
Tổng cộng có ba người, mỗi người ngồi một vị trí, bọn họ quỳ ngồi, một góc bàn lùn trước mặt họ đều thắp một đĩa nến.
Bọn họ im lặng ngồi đó, không biết ngồi bao lâu rồi, khi Lâu Cận Thần bước vào, tất cả đều nhìn về phía hắn.
Lâu Cận Thần đứng ở nơi đó nhìn người ở đây, trong đó một người hắn từng gặp, lúc hắn mới lên Cự Kình Sơn, đến lục cảnh thì pháp niệm mất kiểm soát hóa sinh ra pháp tướng khác, lúc ấy có một yêu đạo tóc dài.
Lâu Cận Thần sở dĩ cho rằng người này là yêu đạo là vì khí chất yêu dị đặc biệt toát ra từ hắn ta.
Mái tóc của hắn ta đen nhánh suôn mượt tới eo, chẽ giữa.
Lúc Lâu Cận Thần bước vào thì hắn ta ngẩng đầu, mày rậm, một đôi mắt hẹp dài giống như có móc câu.
Hắn ta có khuôn mặt trắng trẻo, không có râu, gò má cao, vẻ ngoài không đẹp trai nhưng toát ra khí chất lại khiến người cảm thấy yêu dị.
Phía đối diện của yêu đạo tóc dài là một hán tử đầu trọc, đối phương loã lồ lồng ngực lộ ra da trắng bóc. Bên cạnh người này là một người phụ nữ, trông bộ dạng hơi dơ.
Nàng thắt mấy bím tóc trông có vẻ bẩn thỉu, quần áo đều là mặc lâu rồi không giặt, cảm giác đầy dầu cáu bẩn, nàng còn toát ra mùi hôi.
Khi Lâu Cận Thần nhìn nàng thì nàng chậm rãi quay đầu lại, hai mắt đỏ rực hạ xuống, cảm giác yếu ớt dính vào hốc mắt nhưng tùy thời sẽ rơi ra ngoài.
Lâu Cận Thần đứng im ở đó, ánh mắt lướt qua ba người, sau đó dừng lại trên bức tranh tường, hắn thực sự cảm thấy sơn thủy trong tranh thần bí mênh mông, lộ ra tà khí vô biên.
Chẳng qua Lâu Cận Thần vì giấu hơi thở nên không nhìn bằng quỷ nhãn.
"Tuyết dày chặn đường, chư vị ở đây làm khách, nhưng sao ngay cả đồ ăn và rượu cũng không có?" Lâu Cận Thần hỏi.
Yêu đạo tóc dài nói:
"Yêu đạo ở đây giữ khách nhưng không hiếu khách, làm sao sẽ có rượu thịt cho ngươi."
"A, đã giữ khách thì tại sao không chiêu đãi đàng hoàng? Nếu đã không chiêu đãi tốt thì tại sao chư vị ngồi yên không đi?" Lâu Cận Thần hỏi.
Nhưng yêu đạo tóc dài lại cười nói: "Không ngờ Lâu Phủ Quân cũng đi vào trang tử này, vậy là ta có bạn rồi."
Lâu Cận Thần hỏi:
"Ồ, tại sao nói như vậy?"
Yêu đạo tóc dài đáp:
"Không ai có thể thoát khỏi trang tử này."
"Ồ, ta không tin." Lâu Cận Thần nói.
"Có lẽ ngươi làm được, ngươi nhất định làm được." Yêu đạo tóc dài trong mắt tựa hồ có chút hy vọng.
"Không ai có thể ra ngoài, không ai có thể." Người đàn ông đầu trọc ở bên kia nói.
Người phụ nữ toàn thân dơ bẩn thì đã yếu ớt nói không ra lời.
Lúc này một âm thanh vang lên.
Tiếng xột xoẹt từ xa đến gần, Lâu Cận Thần phát hiện ba người ở đây đang run rẩy.
Hắn có ấn tượng với yêu đạo tóc dài này, năm xưa hắn ta dám tính kế hắn, vậy mà bây giờ ngồi đây nghe tiếng bước chân đó thì sợ hãi đến thế.
Lâu Cận Thần cũng nhìn chằm chằm vào lối đi ở phía sau, hắn cảm giác được một luồng tà khí cường đại từ nơi đó truyền đến.
Sau đó, hắn nhìn thấy một người đàn ông què từ bên trong đi ra, mặc quần áo màu đen, đội khăn xếp, trên tay cầm một con dao chặt xương, con dao dính đầy máu, như thể hắn ta đã giết heo dê quanh năm nhưng chưa từng rửa con dao.
Hắn ta bước ra ngoài, tay múa dao, miệng lẩm bẩm dường như đang hát:
"Một đao một đao một đao, lại một đao, đao đao đao . . ."
Trên mặt hắn ta tràn đầy hưng phấn.