Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 874 - Chương 874: Không Phải Người (2)

Chương 874: Không phải người (2) Chương 874: Không phải người (2)

Hắn ta giống như không nhìn thấy Lâu Cận Thần, quan sát qua lại ba người đang ngồi, dường như đánh giá thịt trên người ai ngon hơn.

Cuối cùng hắn ta đến trước mặt người đàn ông đầu trọc để lộ lồng ngực. Người đàn ông đầu trọc run lẩy bẩy, rồi lại không nhúc nhích. Người chân thọt cúi xuống xé áo hắn ta ra, đâm dao xuống.

Lâu Cận Thần híp mắt, nhìn thấy áo của người đầu trọc thấm ướt máu.

Máu chảy ra, người đàn ông đầu trọc toàn thân run rẩy, trong khi hai người còn lại có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Người què cầm thịt tươi vừa cắt xuống, quay người đi về, Lâu Cận Thần nhìn hắn ta đi về phía sau, liền đi theo.

Lâu Cận Thần không biết điều gì đã khiến ba người này ngồi đó bất động, giống như những con cừu non chờ bị làm thịt.

Ngay cả những con cừu non cũng có thể chạy, nhưng họ thì không.

Lâu Cận Thần đi vào theo, hắn nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở đó, là một ông già, thân hình khô héo giống như thây khô, nhưng lại mặc một chiếc áo trắng, đầu tóc được chải rất gọn gàng.

Trước mặt lão là một chiếc lò, trên lò có một miếng sắt, người đàn ông què vừa cắt thịt quay về đang cầm đao đứng ở bên cạnh.

Miếng thịt kia đã đặt trên tấm sắt.

Lâu Cận Thần đi vào, nhưng hắn ta tựa hồ không thấy Lâu Cận Thần, hắn ta chỉ nhìn chằm chằm miếng thịt rán, trong mắt tràn đầy tham lam, cổ họng co giật như đang nuốt nước miếng.

Lâu Cận Thần ngửi thấy mùi thịt cháy, trong lòng dâng lên một cảm giác thèm ăn mãnh liệt.

Hắn biết rất rõ miếng thịt này được cắt từ trên người ai, nhưng bây giờ hắn thực sự có cảm giác thèm ăn, và nó ngày càng mãnh liệt hơn.

"Ăn thịt người không tốt đâu." Lâu Cận Thần tựa hồ đang nói với người khác, hoặc như là đang nhấn mạnh với bản thân.

Ông già giống như thây khô ngẩng đầu lên, Lâu Cận Thần nhìn thấy máu trong mắt ông ta, giống như một đôi mắt đỏ ngầu: "Tại sao?"

"Bởi vì người khác nhìn thấy sẽ không thoải mái." Lâu Cận Thần nói.

"Ồ, nói cách khác, chỉ cần kẻ đó không cảm thấy khó chịu là có thể ăn phải không?" Lão giả giống như thây khô nói.

"Đối với con người thì vĩnh viễn không thể ăn." Lâu Cận Thần nói: "Trừ phi hắn không phải là người."

"Ngươi cho rằng ta là người sao?" Lão giả áo trắng dùng kẹp tre lật miếng thịt đẫm máu lại.

Dầu xèo xèo bay ra, một mùi hương xộc thẳng vào mũi, tựa hồ đang quấy rối suy nghĩ của Lâu Cận Thần.

Lâu Cận Thần nói: "Ai ăn thịt người đều không phải là con người."

Người đàn ông què đứng cầm dao nghe được lời nói của Lâu Cận Thần, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia dữ tợn, trong tay nắm chặt con dao, xem ra Lâu Cận Thần đã nói những lời cực kỳ xúc phạm hắn ta.

Ông già như thây khô rốt cuộc ngẩng đầu lên, nói: "Ngươi nói ta không phải người?"

"Ngươi không phải!" Lâu Cận Thần nói.

Thân thể lão nhân đó dâng lên khí tà ác, lão nhìn chằm chằm Lâu Cận Thần, hỏi: "Ngươi nói ta không phải người, vậy ta là cái gì?"

"Ngươi chẳng qua là yêu ma đội lốt người thôi." Lâu Cận Thần nói.

"Tại sao không nên ăn thịt người? Khi còn nhỏ, ta từng thấy có người lén lút ăn thịt người, thậm chí trao đổi con với nhà người khác để ăn, chưa từng có ai nói bọn họ không phải người." Lão nhân thây khô nói.

"Điều ngươi nói ta chưa thấy, nhưng việc ngươi đang làm thì ta nhìn thấy, cho nên, ngươi không phải người." Lâu Cận Thần nói: "Ngươi chỉ là một thi yêu."

"Ta? Thi yêu?" Lão già giống như thây khô cười nói: "Được được được, mặc kệ ta là cái gì, nhưng hôm nay, ngươi nhất định sẽ là đồ ăn của ta, ta sẽ xẻ thịt ngươi, nướng từng miếng, chiên hoặc luộc."

"Ăn miệng của ngươi trước, để xem miệng của ngươi lúc đó còn nói nhiều như bây giờ được không." Lão già thây khô nói xong liền hét lên: "Trước tiên hãy cắt miệng hắn."

Người đàn ông què ở bên cạnh lập tức lao về phía Lâu Cận Thần với một con dao lóc xương sắc bén.

Lâu Cận Thần đưa tay tháo kiếm cắm trên tóc chĩa vào hư không, đâm tới trước, kiếm nhỏ dần dài ra, biến thành một thanh kiếm dài ba thước.

Chỉ với một đòn đâm đơn giản của thanh kiếm, người què cầm con dao chặt xương lắc người biến ra bảy cái bóng, bóng dáng cúi người né qua kiếm đâm, cầm đao nhọn đâm về phía Lâu Cận Thần.

Tuy nhiên, không hiểu vì lý do gì, thanh kiếm trong tay Lâu Cận Thần sau khi hết đà đâm vẫn rạch xuống dưới, khó tin đâm vào một bóng người, từ sau lưng xuyên qua cột sống, đâm thẳng vào ngực.

Sức mạnh của kiếm xuyên thủng làm hắn ta không đứng thẳng được, mấy bóng dáng khác cũng biến mất.

"Đụng vào kiếm của ta, muôn vàn con đường cũng chỉ có một đường." Lâu Cận Thần thản nhiên nói, rút kiếm ra, người què lăn xuống đất, chết mà không kịp giãy giụa.

Lão nhân như thây khô nhìn Lâu Cận Thần với cặp mắt đỏ ngầu:

"Kiếm thuật rất giỏi, kiếm khí rất nặng, sát khí ẩn giấu, một kiếm làm thần hồn đều diệt, hậu sinh, tên của ngươi là gì?"

"Ngươi không cần biết tên của ta, mà ta cũng không muốn biết tên của ngươi. Hôm nay ta đi ngang qua đây, tâm tình tốt đã bị ngươi phá hỏng, ta chỉ muốn giết ngươi." Lâu Cận Thần lạnh lùng nói.

Bình Luận (0)
Comment