Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 878 - Chương 878: Thái Ngô Thành (2)

Chương 878: Thái Ngô Thành (2) Chương 878: Thái Ngô Thành (2)

Hắn ta cảm thấy Lâu Cận Thần tuy mạnh, nhưng không vĩ đại bằng Vệ Sơn.

Những năm gần đây, cái tên Kiếm Hoàn Chi Thuật của Lâu Cận Thần đã truyền khắp thiên hạ, nghe nói còn gây sóng gió lớn ở Trung Châu, rất nhiều người tranh đoạt cách tế luyện Kiếm Hoàn này, nhưng Triệu Trường Phát vẫn cho rằng nội tình của Lâu Cận Thần không bằng Vệ Sơn.

Lâu Cận Thần đã đi từ nam ra bắc một lần, nhưng lộ trình không đi ngang qua Thái Châu quận, bây giờ phải tạt ngang đi hơn ba trăm dặm.

Khi Lâu Cận Thần nhìn thấy Thái Ngô Thành từ xa, hắn cũng nhìn thấy vô số ánh sáng thần vận rực rỡ đan vào nhau trên đầu tường.

"Tòa thành này được xây dựng khi nào?" Lâu Cận Thần nhịn không được hỏi.

Triệu Trường Phát nghe thấy sự ngạc nhiên trong lời nói của Lâu Cận Thần, bèn nói: "Thì cũng trong năm đó, khi phát ra Thần Tự Chi Chính thì Vệ Phủ Quân tiện bắt đầu xây tòa thành này."

"Thế à, thật là bỏ vốn lớn." Lâu Cận Thần cảm khái nói.

"Đương nhiên, bất cứ ai nhìn thấy tòa thành này đều sẽ kinh thán, thật ra nó còn một cái tên khác là Thiên Thần Thành, trên vách tường thành có một đám điện thờ, tuy không nhiều đến mức một nghìn nhưng cũng được mấy trăm, mỗi một tòa điện thờ đều là có giao tiếp với Vệ Phủ Quân."

Lâu Cận Thần nghe ra ý sùng kính Vệ Sơn trong lời nói của Triệu Trường Phát.

Lâu Cận Thần nhìn ánh sáng rực rỡ dâng lên từ tòa thành này, giống như nhìn thấy một tòa thành trì không thuộc về nhân gian, hắn cũng tự nhiên sinh ra một cảm giác kinh ngạc.

Từ xa nhìn Thái Ngô Sơn cao vút đâm mây, trên núi cũng phát ra khí vận kết nối với tòa thành kia.

Khí vận của núi và thành gắn kết, sơn khí và nhân khí trong núi đan vào nhau hình thành một loại đại thế, Lâu Cận Thần có thể khẳng định, nếu có người có thể điều động khí của núi và thành thì đã đứng ở vị thế bất bại.

"Phủ Quân từng cứu mạng của Triệu Trường Phát này, ta cảm thấy còn cần nói một tiếng. Nếu Phủ Quân muốn tìm Vệ Phủ Quân, đến lúc đó xin nói chuyện cẩn thận một ít."

Trong lòng Triệu Trường Phát mâu thuẫn, một mặt Lâu Cận Thần ép hắn ta nói ra điều mình không thể nói, nên đành mang Lâu Cận Thần tới đây, nhưng Lâu Cận Thần thật sự đã cứu hắn ta.

"Ồ, Vệ Phủ Quân tính tình không tốt?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Ta không biết tính tình của Vệ Phủ Quân, bởi vì ở đây không ai dám trái lời ngài ấy, đương nhiên, rời khỏi nơi này cũng không có người dám làm trái ý, có người nói, chỉ cần là người từng vào tòa thành này, nếu bị Vệ Phủ Quân nhìn thấy một cái thì cuối cùng đều không cách nào cưỡng lại mệnh lệnh của ngài."

"Người như vậy quả thực đáng gặp. Chỉ có người như vậy mới có thể biết một số bí mật mà người khác không biết!" Lâu Cận Thần nói xong liền sải bước về phía trước, một bước giống như cưỡi gió vượt sóng, khi đạp chân xuống thì đã vượt qua khoảng cách xa.

Lúc Lâu Cận Thần đến gần, một luồng ánh sáng trắng bắn ra từ mũi hắn hòa vào pháp niệm quanh thân.

Đây là Kiếm Hoàn của hắn.

Kiếm Hoàn của hắn có một cái tên: Bạch Hổ Kiếm Hoàn.

Một cái tên rất đơn giản. Tất nhiên, bây giờ không ai biết tên Kiếm Hoàn của hắn. Trái lại Tiết Bảo Nhi sau khi đến ngũ cảnh thì Nguyệt Phách Hàn Quang Kiếm của nàng có tiếng tăm khá hơn, từ khi thành công tế luyện Kiếm Hoàn, có vài lần nàng ra tay đã đạt được danh tiếng khá cao.

Vừa rồi nghe Triệu Trường Phát nói, Lâu Cận Thần cảm thấy ai vào trong thành gặp Vệ Sơn đều sẽ bị hút đi thần khí, lúc nào đối phương cần sẽ dùng bí pháp nguyền chết.

Vì vậy, hắn đã phun ra Bạch Hổ Kiếm Hoàn, kết hợp với thần khí và pháp niệm, không để mình bị hút đi, dù có thì cũng chỉ là một tia kiếm khí của Bạch Hổ Kiếm Hoàn, như vậy thì ngược lại đưa nó vào thân thể kẻ đó.

Còn có một loại khả năng là vào trong thành này sẽ có thứ gì tự động hút thần khí của người từ ngoài vào.

Đây không phải lần đầu tiên Lâu Cận Thần đến đạo tràng của người khác, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cẩn thận như vậy.

Hắn đi ở đằng trước, Triệu Trường Phát theo ở phía sau.

Đi tới dưới thành, hắn nhìn thấy hai bên cổng thành mỗi bên có bốn điện thờ, bên trong đặt tám bức tượng thần.

Thần miếu ở chỗ khác chỉ cần một cái, nhưng trên tường thành sát cổng này mở bốn điện thờ, bên trong đặt bốn bức tượng, vừa có thể nói là xa xỉ, lại có thể nói là đáng sợ.

Lâu Cận Thần ngước đầu nhìn, ở trong mắt hắn, những điện thờ này giống như những ngọn đèn.

Xung quanh mỗi điện thờ khắc đầy chữ, xem chữ viết thì hiển nhiên là một người viết ra.

Nét chữ cứng cáp, hùng hồn, dày nặng giống như là Thái Ngô Sơn.

Lâu Cận Thần nhìn một lúc rồi cất bước đi vào trong thành, Thái Ngô thành không có gác cổng, có thể tự do ra vào.

Lúc Lâu Cận Thần tiến vào thành lập tức cảm giác được có ánh mắt rơi vào người mình, cho tới này hắn đi trong thế gian, cho dù không cố ý che giấu, ánh mắt của người khác sẽ tự nhiên không để ý tới hắn, nhưng hiện tại hắn đi vào trong thành, lập tức bị ánh mắt nhìn chăm chú.

Bình Luận (0)
Comment