Vương Thân mặt âm trầm, hắn làm sao mà không cảm nhận được trong một khoảnh khắc kia, khí vận trên người Lâu Cận Thần đã xảy ra sự biến hóa.
Vốn hắn đã đến từ lâu, nhưng lại sợ Lâu Cận Thần lại một lần nữa chạy trốn, cho nên đã đợi ở chỗ này hồi lâu, cho đến khi hắn cho rằng Lâu Cận Thần đã buông lỏng cảnh giác, lúc này mới động niệm tập kích, nhưng không ngờ, Lâu Cận Thần vẫn thoát thân được, không chỉ như thế, đã vậy còn có thể ngộ ra được vài điều.
Điều này làm cho hắn nghĩ tới vị đồng môn năm đó, lĩnh ngộ của bọn họ đối với pháp thuật là người bình thường không thể sánh bằng, người khác nghe không hiểu pháp quyết, bọn họ lại có thể vừa nghe đã hiểu, chỉ cần chú tâm một chút là có thể tu pháp trên người.
Trong lúc Vương Thân đang hoảng hốt, hắn lại mở miệng nói: "Ngươi nhận ta làm nghĩa phụ, ta sẽ truyền hết tu hành pháp môn của phái Vũ Hóa mà ta có được cho ngươi, thế nào?"
Lâu Cận Thần lại cười nói: "Vương tiền bối, xin chỉ giáo."
Vừa dứt lời, hắn đã chém ra một kiếm, một đạo kiếm quang phá vỡ hư không, sóng gió bắt đầu rục rịch tựa như tạo thành một thông đạo nhỏ hẹp. Kiếm thế Lâu Cận Thần biến ảo, một kiếm đâm ra, từ thông đạo vân khí xuyên qua, trong nháy mắt đã đến trước mặt Vương Thân.
Trong lòng Vương Thân nổi giận, trên mặt đỏ bừng, vừa rồi ma xui quỷ khiến nói ra một câu như vậy, lại bị đối phương ngó lơ, điều này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Một kiếm này rõ ràng đến từ một nơi xa, một bước đâm tới trước mặt, hắn rõ ràng nhìn thấy mũi kiếm ngưng kết kiếm cương, trong lúc rung động, đã chia ra tấn công ba chỗ mi tâm, cổ họng, ngực, của mình.
Người ban ngày còn bị mình đánh không hề có năng lực đánh trả, đến buổi tối lại dám chủ động xuất kiếm với mình.
"Can đảm lắm, chết đi!"
Trong lòng Vương Thân rống to, giống như muốn tiết ra hết sự tức giận ở trong lòng ra ngoài, hắn cần máu của Lâu Cận Thần để rửa sạch sự sỉ nhục ở trong lòng mình. ...
Ánh sao trên bầu trời vô cùng rạng rỡ, rơi xuống trời đất, khiến cho trời đất như xuất hiện sương mù.
Một biển rừng, biển rừng ở trong gió đêm, nhấp nhô giống như sóng biển.
Lâu Cận Thần đâm một kiếm, mũi kiếm rung động, chia ra tấn công vào ba chỗ chí mạng như mi tâm, cổ họng, ngực.
Thanh kiếm như một quầng sáng, phun ra nuốt vào, đâm thủng hư không, phát ra thanh âm 'xẹt xẹt'.
Vương Thân đã biết kiếm thuật của Lâu Cận Thần linh động, không muốn so tài, trong quá trình truy tìm Lâu Cận Thần, hắn cũng từng suy tư làm thế nào để chiến thắng, hắn so sánh ưu khuyết giữa mình và Lâu Cận Thần, kiếm thuật của Lâu Cận Thần sắc bén mà linh động, hoạt bất lưu thủ, vừa thấy không thể địch lại, liền ngự kiếm mà đi, nhược điểm của đối phương cũng rõ ràng, chính là pháp lực yếu kém.
Cho nên hắn đã định ra sách lược lấy lực đè người.
Chỉ thấy hắn đưa tay ấn một cái ở trước ngực, hắn cũng mặc kệ ba điểm kiếm hoa kia chia ra tấn công ba phần kiếm thế của mình, chỉ đưa tay ấn một cái ở trước ngực, kiếm hoa nhất thời biến mất, kiếm cũng ngưng lại.
Trong hư không, một mảnh hư không ở chỗ Lâu Cận Thần sinh ra quang hoa, Lâu Cận Thần lại càng cảm giác thân thể trầm xuống, hư không vốn như nước, vào giờ khắc này giống như là biến thành biển cát, đè ép, trói buộc bản thân, trong nháy mắt này, Lâu Cận Thần đúng là cất bước khó khăn.
Khi thân thể bị trói chặt ở bên ngoài, vậy thì rất khó phát lực, cũng may pháp lực phát ra từ bên trong, hai mắt hắn nhìn chăm chú vào Vương Thân, ánh mắt đối diện, trong nháy mắt này, phảng phất có kiếm quang vô hình đâm về phía Vương Thân.
Pháp niệm bên trong Vương Thân trở nên căng chặt, ngăn cản "Tâm kiếm" của Lâu Cận Thần, nhưng bên ngoài lại có một tia buông lỏng, Lâu Cận Thần vung kiếm trong tay lên, đã mở ra được hư không đông cứng này, khiến nó xuất hiện một vết rách, mà Lâu Cận Thần cũng không lùi lại chút nào, trái lại còn bước về phía trước một bước, từ trong hư không đông cứng chen đến trước mặt Vương Thân.
Kiếm thuận thế chém xuống, điểm rơi là từ mi tâm tới phần ngực bụng của Vương Thân.
Kiếm quang bao phủ lấy thân kiếm, nếu như trúng kiếm, Vương Thân nhất định sẽ bị mổ bụng, đến lúc đó cơ quan nội tạng dạ dày rơi ra bên ngoài, chắc chắn sẽ không thể sống.
Vương Thân không nghĩ tới kiếm pháp của Lâu Cận Thần lại đột nhiên thay đổi phong cách, hoàn toàn là cứng rắn đâm, thọc, chém, bổ, kiếm tiến lên từng bước, chiêu chiêu đoạt mệnh.
Bị một vãn bối ép sát từng bước như vậy, làm cho trong lòng Vương Thân càng cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ, chỉ thấy hai tay liên tiếp đẩy về phía trước, một cỗ sóng khí vô hình được hình thành trong nháy mắt, xông thẳng về phía Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần chém kiếm xuống, kiếm cương chém phá tầng tầng khí lãng, nhưng mà Vương Thân song chưởng liên tục đẩy ra, khí lãng trùng trùng, kiếm trong tay Lâu Cận Thần cũng chém ra không ngừng, rồi lại không thể không lui ra ngoài, vung kiếm không ngừng, nhưng cũng không ngừng lui bước.