Vương Thân đã hạ quyết tâm, không cho Lâu Cận Thần này tới gần, bởi vì lúc Lâu Cận Thần tới gần, loại cảm giác nguy hiểm đó đã làm cho hắn hết hồn hết vía.
Trong hai mắt Lâu Cận Thần, tầng tầng khí lưu kia, như ngưng luyện hóa thành một bàn tay to lớn, mãnh liệt ép xuống mình.
"Nắm giữ càn khôn!" Trong lòng Vương Thân mặc niệm một câu này, hắn tu hành nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng có thứ tương hợp với tâm linh ý chí của mình, từ đó trở thành pháp quyết.
Suy nghĩ nắm giữ càn khôn trong tay này xuất phát từ một câu nói bên trong kinh thư của Nho giáo: "Nhìn khí tượng trên thế gian, ghi nhớ các quy phạm của thế gian và nắm giữ càn khôn trong tay."
Thông qua ý cảnh của đoạn văn này, khiến nó hợp với cảm nhiếp hư không của bản thân, hình thành phương pháp nắm giữ như vậy.
Sự cao thấp của một môn pháp thuật, trong đó một phần rất lớn phụ thuộc vào ý chí của nó có thể thể hiện được bao nhiêu.
Lâu Cận Thần cảm giác được cỗ ý chí cường đại kia bày ra trong nguyên khí, ý chí kia tựa hồ nơi tay, nghe lời thì không có việc gì, nhưng không nghe lời thì sẽ giết không tha.
Chỉ là Lâu Cận Thần cho tới bây giờ cũng không phải là loại người mặc cho người ta xâu xé.
Kiếm trong tay hắn lại một lần nữa hợp với chân khí phi thăng ở trong lòng, thừa dịp phương pháp nắm giữ này còn chưa hoàn toàn nắm chắc, đã đâm vào từ một nơi bạc nhược.
Mũi kiếm nở rộ cương hoa, từ kẽ ngón tay vẽ ra nguyên khí, theo đó mũi kiếm rung động, mà người thì giống như cá bơi, như là xà giao đong đưa thân thể đi trên không, nhanh chóng chui ra ngoài từ trong vết nứt nguyên khí.
Lâu Cận Thần vung kiếm lên trời, người theo kiếm bay lên cao.
Hắn phát hiện Vương Thân pháp trầm niệm trọng, thế đại lực trầm, nhưng mất đi sự linh động, mà ưu thế của mình lại là linh động, sau khi xác định rõ ưu khuyết của đối phương, trong lòng hắn cũng đã định ra phương thức chiến đấu.
Kiếm trong tay hắn ở đỉnh đầu, chỉ về phía tinh không, cảm nhiếp nguyên khí trong thiên địa, vẽ ra vô số vòng tròn lớn nhỏ, nguyên khí trong hư không hội tụ tại kiếm, cũng bao phủ luôn cả cơ thể của hắn.
Lúc này, hắn lại nghĩ tới một câu khẩu quyết pháp thuật trong một cuốn tiểu thuyết nào đó, không khỏi lớn tiếng nói: "Cửu thiên huyền sát, hóa vi thần lôi, hoàng hoàng thiên uy, dĩ kiếm dẫn chi."
Dứt lời, kiếm trong tay vung xuống dưới, thân theo kiếm đi, người ở trong khí lãng phong vân, đâm xuống phía dưới.
Giọng nói của Lâu Cận Thần rất lớn, Vương Thân nghe xong thì trong lòng kinh hãi không thôi,"Thần Lôi" này cũng không phải nói đùa, nó là một loại pháp thuật cao diệu, hắn sống đến từng tuổi này, cũng chỉ gặp qua một lần có người thi triển lôi pháp.
"Hắn vậy mà lại biết lôi pháp?"
Trong lòng Vương Thân khẩn trương, giữ chặt hết thảy ý thức, niệm từ trong lòng, song quyền luân phiên mà ra, tạo ra vô số cự chưởng như sóng biển cuồn cuộn ập tới.
Lâu Cận Thần mang theo vòng xoáy nguyên khí cuốn xuống, người ở trong vòng xoáy, kiếm quang đâm vào trong cự chưởng, sau khi chém ra một vết rách, nguyên khí bèn giống như thủy triều trùng kích, tầng tầng áp lực, Vương Thân đứng ở trên tán cây lớn, lại bị đè ép đến mức cả người lẫn cành cây đều rơi xuống đất.
Bốp! Bốp! Đó là tiếng cây gãy.
Vương Thân ngửa mặt rơi xuống mặt đất, trong lòng rất nhanh đã hiểu, Lâu Cận Thần căn bản cũng không biết lôi pháp, nhưng nội dung pháp chú của Lâu Cận Thần vừa rồi lại làm cho hắn sinh ra một tia khiếp sợ, điều này làm cho pháp niệm của hắn không còn cương mãnh thuần túy như trước, cuối cùng bị nguyên khí thủy triều thật lớn kia đè xuống.
Thế nhưng Vương Thân đã chém giết nhiều năm, trong nháy mắt đã điều chỉnh lại tâm trạng, tay hướng về phía sóng lớn nguyên khí rồi đẩy ra. Sóng lớn nguyên khí bị xé mở, cuốn về phía hai bên, lại có một mạt kiếm quang từ trong khí lãng tản ra đâm thẳng xuống.
Kiếm quang rực rỡ, đâm thẳng đến mi tâm Vương Thân.
Vương Thân đang rơi xuống, giống như không có năng lực phản kích, ngay lúc kiếm chuẩn bị đâm tới, tay của Vương Thân tay đột nhiên giống như ảo mộng, mau lẹ, dứt khoát bắn lên thân kiếm, Lâu Cận Thần chỉ cảm thấy một cỗ pháp lực cương mãnh va vào thân kiếm, trong nháy mắt không môn mở rộng, mắt thấy đầu ngón tay Vương Thân chỉ ra, đầu ngón tay quang hoa lóng lánh, một tia pháp quang xuyên không mà đến.
Trong lúc vội vàng, Lâu Cận Thần đành phải dùng ngón tay trái làm kiếm, đâm về phía pháp niệm quang tiễn.
Oanh!
Thể xác và tinh thần của hắn đều chấn động, nhưng vẫn khống chế thân thể như lá rụng bay lên.
Vương Thân sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này chứ, lúc người vừa mới ngã xuống mặt đất, trong lòng hắn đã nghĩ tới sách lược dẫn địch xâm nhập này, chính là vì có thể dùng một đòn giết chết Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần am hiểu cận chiến, có điều dưới kiếm lại trơn trượt, không đấu pháp chính diện với mình, cho nên khi kiếm của hắn gần như sắp tới gần, mới dựa vào kỹ xảo pháp thuật "Hạc Kích" mà bản thân năm đó đã bỏ ra một cái giá lớn mới học được, nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm đẩy kiếm của Lâu Cận Thần ra, khiến cho Lâu Cận Thần mở ra không môn.