"Cũng đúng, hắn từng giết người của Bí Linh Giáo chúng ta, làm hỏng vài đợt tế tự của Bí Linh Giáo, hôm nay còn dám đến Thái Ngô Sơn, đó là chui đầu vô lưới."
"Lâu Cận Thần . . ."
"Lâu Cận Thần lần này nhất định phải chết ở chỗ này, chúng ta kêu thêm một vài người đi.
"Chúng thần phù hộ . . ."
Thái Ngô Sơn bỗng chốc náo nhiệt lên, nhiều người đang tĩnh tu trong động phủ đều bị kêu ra ngoài, nhìn Lâu Cận Thần không ngừng từ bên dưới leo lên ngọn núi cao nhất.
Đàn chim trong núi hốt hoảng bay đi, giống như bị sát khí làm sợ.
"Tiếng chim hót đầy sợ hãi, sát khí nổi lên." Lâu Cận Thần nhìn các loài chim bay lên trong núi, hắn chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, hơi nheo mắt lại nói. ...
Có bảy mươi hai hang động lớn nhỏ ở Thái Ngô Sơn.
Nó còn được gọi là Thái Ngô bảy mươi hai tu, nhưng chỉ những người biết rõ tình hình của Thái Ngô Sơn mới biết lý do tại sao tên của bảy mươi hai tòa động phủ được ghi vào sách, bởi vì người đến trước không cho phép người đến sau lại mở mang động phủ.
Nhưng chủ của bảy mươi hai tòa động phủ ắt sẽ chết vài người, nếu có đệ tử thì cho đệ tử kế thừa, hoặc là thân thuộc, nếu không có đệ tử hay thân thích gì thì lấy ra đấu giá, vậy là sẽ có người mới vào ở trong Thái Ngô Sơn.
Giữa các tu sĩ có động phủ trên Thái Ngô Sơn có một liên minh, nếu có mâu thuẫn gì thì phải giải quyết bằng thương lượng, nếu không thể giải quyết được bằng đàm phán mới đấu pháp.
Nếu có giặc ngoài thì mọi người sẽ cùng nhau hợp tác, đánh giặc ngoại xâm.
Trong số đó, một số động phủ sẽ mở một ít động phủ nhỏ bên cạnh động phủ của mình, cho người khác thuê hoặc cho các đệ tử ở.
Miêu Thanh Thanh đã ở Thái Ngô Sơn hơn mười năm, nàng vẫn chưa trở lại Giang Châu, ngay cả bản thân nàng cũng không thể giải thích tại sao mình không quay lại đó.
Có những ngôi nhà không thể trở về, nhất là khi ở đó có người đặc biệt, nàng thà lang thang bên ngoài còn hơn trở về quê hương.
Nàng đã sống bên ngoài Càn Kinh nhiều năm, và bây giờ nàng đến Thái Ngô Sơn, nhưng sống ở đây vẫn phải đối mặt một vấn đề.
Động phủ này không phải của nàng mà chỉ là thuê, là động phủ phụ thuộc Bàn Vương Động.
Lúc này động phủ của nàng có khách đến, còn là tới mai mối.
Mai mối cho động chủ của Thủy Nguyệt Động Thiên ở kế bên, Thủy Nguyệt Động Thiên là một tòa động phủ khá lớn gần đây, động chủ muốn nạp nàng làm thiếp. Ban đầu Miêu Thanh Thanh từ chối, nhưng mà gần đây động chủ không biết vì sao mà như phát tình, liên tục cử người đến uy hiếp hoặc dụ dỗ.
Nhưng trong mắt nàng, tất cả những người này chỉ là hạng tầm thường.
Mỗi khi gặp khó khăn ở bên ngoài, nàng đều nghĩ đến đêm đó, nàng muốn nói với mọi người rằng Lâu Cận Thần, người hiện đã nổi tiếng khắp thế giới, cũng từng bị ta mê hoặc.
Lúc ở ngoài Càn Kinh, nàng bị quấy rối, lúc ở trong giới Kinh Đô, có nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi, nhưng hễ nàng nhớ đêm đó ở Hỏa Linh Quan tại Giang Châu thì các công tử, tuấn kiệt gì đó đều bị lu mờ.
Cho nên, nàng đều chướng mắt.
Tuy rằng nàng khôn khéo giao tiếp, kiếm được chỗ tốt từ đám công tử, tuấn kiệt mà không cho gì cả, nhưng thời gian trôi qua, con đường ngày càng hẹp, nàng buộc phải chạy đến nơi này.
Đương nhiên, trước khi đến đây Miêu Thanh Thanh biết những người ở đây đều tu thần pháp, mấy năm nay, nàng thật ra cũng tiếp xúc thần pháp, hơn nữa nàng cảm thấy bí thực pháp của mình tới ngõ cụt, nàng mới đến đây để tìm con đường mới.
Ở gần Càn Kinh, nàng không thể yên tâm tu luyện được nữa.
Nhưng sau khi đến đây, nàng vẫn thu hút sự chú ý của mọi người, người ta thường xuyên bày tỏ sự quan tâm với nàng, không biết có phải vì nàng trông giống "thiếp" nên luôn sẽ có người nói muốn thu nàng làm thiếp.
May mắn trên Thái Ngô Sơn có quy củ nghiêm ngặt, nếu nàng không đồng ý thì không ai dám làm loạn.
"Thanh Thanh cô nương, ta thấy nàng hãy thuận theo đi. Theo Thủy Nguyệt động chủ dù sao vẫn tốt hơn là một mình một người ở đây cô quạnh, tuy nàng sẽ không vào Thủy Nguyệt Động Thiên, nhưng các loại đan dược tu hành đều được cung cấp cho, còn có người ở kế bên chỉ dẫn, đó là lợi ích lớn nhất."
"Ta nói cho ngươi biết, nữ nhân chúng ta hoặc là tu vi xuất sắc như Bàn Vương động chủ, ở đây không ai dám dây dưa với chúng ta, hoặc là chúng ta lấy vốn tự có kiếm nhiều chỗ tốt chút, hết thảy vì tu hành, không có gì ngượng ngùng hay kiêu ngạo."
"Vưu bà bà, nếu như vãn bối từ chối thì không biết Thủy Nguyệt động chủ sẽ làm sao?" Miêu Thanh Thanh hỏi.
"Thanh Thanh cô nương, đừng trách bà bà nói lời khó nghe." Vưu bà bà nói: "Nếu Thủy Nguyệt động chủ tức giận thì e rằng nàng không thể ở yên trong núi này. Nếu nàng rời khỏi núi, chỉ cần Thủy Nguyệt động chủ có ý định gì thì lúc đó Thanh Thanh cô nương khó mà chịu nổi."