Lời của Vưu bà bà khiến Miêu Thanh Thanh cảm thấy đau lòng, nàng biết lời đe dọa này có thể thành hiện thực.
Miêu Thanh Thanh thầm nghĩ:
"Lại phải đi nữa sao? Miêu Thanh Thanh này từng muốn chu du khắp thế giới, ngự kiếm nhanh nhất, ngắm cảnh đẹp nhất, cùng tu sĩ ưu tú nhất có một cuộc tình oanh liệt nhất. Nhưng không ngờ nhiều năm như vậy cũng không đạt được gì, dù có một đêm vui vẻ với tu sĩ ưu tú nhất nhưng cũng đã vô vọng."
"Cuộc sống như vậy khi nào mới kết thúc?" Miêu Thanh Thanh cau mày suy nghĩ.
"Thanh Thanh cô nương, ngươi phải suy nghĩ kỹ, những năm gần đây, ngươi đã lấy được nhiều chỗ tốt từ Thủy Nguyệt động chủ, ngươi không thể chỉ lấy mà không trả lại. Nếu ngươi không theo Thủy Nguyệt động chủ, e rằng những người đã cho ngươi chỗ tốt cũng sẽ không bỏ qua."
Vưu bà bà uy hiếp, bà ta biết rõ cô nương trước mắt ỷ vào có sức hấp dẫn dụ dỗ nhiều người tặng đồ cho.
Những người trẻ tuổi đó đều mê mẩn, dốc hết túi ra tặng nàng rất nhiều thứ.
Dù sống nhiều năm như vậy nhưng bà ta cũng phải thừa nhận nàng "rất giỏi", thủ đoạn này không phải pháp thuật, bởi vì nếu Miêu Thanh Thanh dùng pháp thuật đã sớm bị các động phủ gai mắt tiêu diệt rồi.
Thanh Thanh cô nương này còn lợi hại hơn bà ta hồi trẻ.
"Thủy Nguyệt động chủ nói, cho Thanh Thanh cô nương ba ngày suy xét!" Vưu bà bà nói.
Miêu Thanh Thanh mím môi, vẻ mặt yếu ớt.
Nhưng người trước mặt lại là một bà già từng trải, không dễ mắc mưu.
Tuy nhiên, đúng lúc này, bên ngoài có động tĩnh, lại nghe có người nói: "Có người đột nhập vào núi?"
"Không biết, nhưng khí vận của toàn bộ Thái Vũ Sơn đều bị kích động." Có người nói.
Miêu Thanh Thanh cảm thụ dao động linh khí trong hư không, giống như mặt hồ tĩnh lặng bị gió thổi sóng gợn, dù nàng ở trong góc cũng vẫn như cũ bị lan đến.
Chuyện như vậy chưa bao giờ xảy ra trên Thái Ngô Sơn, họ ngạc nhiên ngừng nói chuyện, cả hai bước ra ngoài.
Tình cờ trước hang động nơi Miêu Thanh Thanh ở có một tảng đá xanh, phía trước có một vách đá, phía dưới có một cây lớn lấp đầy khe sâu, từ chỗ của nàng có thể thấy trên con đường lên núi cao nhất có hai người đang đi.
Khi nàng nhìn rõ một trong số họ, hơi thở của nàng đột nhiên trở nên gấp gáp.
Vưu bà bà ở bên cạnh cảm nhận được tình trạng của Miêu Thanh Thanh, không khỏi hỏi: "Sao vậy, Thanh Thanh cô nương biết hai người này à?"
Miêu Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, cười dè dặt nói: "Ta chỉ nhận ra một người trong số họ."
"Ồ, thỉnh Thanh Thanh cô nương giải thích thắc mắc cho!" Vưu bà bà nói.
Vị trí cao hơn chỗ hai người đang đứng, đó là Bàn Vương động, có một tu sĩ bề ngoài như quý phụ đứng đó, nàng cũng nhìn thoáng qua Miêu Thanh Thanh, như thể đang nghe lời nàng nói.
Miêu Thanh Thanh nói: "Người đàn ông mặc áo trắng xám kia, trên tóc đeo kiếm, vẻ ngoài tiêu sái, khí vận sắc bén trầm tĩnh đó là đồng hương với ta."
Vưu bà bà hỏi:
"Ồ, đồng hương? Không biết Thanh Thanh cô nương là người nơi nào?"
"Giang Châu, vùng Tù Thủy." Miêu Thanh Thanh kiêu ngạo nói.
Giang Châu không phải là nơi đáng tự hào, Tù Thủy cũng không phải chốn đáng nhớ lại, nhưng đó là nơi đẹp nhất trong lòng Miêu Thanh Thanh, nên khi nàng thốt ra địa danh này thì trên người như phát sáng, hơi hếch cằm.
"Giang Châu? Có nhân vật nào?" Vưu bà bà suy nghĩ một chút, chợt thốt lên: Phủ Quân của Giang Phủ, cung chủ của Kinh Lạc Cung, người xếp hạng hai mươi ba trên Nhân Tu Bảng, Kiếm Hoàn tông sư Lâu Cận Thần, Lâu Kiếm Tiên?"
"Đúng, chính là hắn." Miêu Thanh Thanh cười nói, nhưng trong lòng bổ sung: "Là nam nhân duy nhất của Miêu Thanh Thanh này."
Có những nơi không muốn quay về, có những người chỉ có thể nhớ ở trong lòng, biết đối phương ở đâu nhưng lại không muốn gặp, chỉ cần từ xa nghe tin tức của đối phương đã cảm thấy thỏa mãn. ...
Đường lên ngọn núi cao nhất Thái Ngô Sơn là đi ở lưng núi, khá khó đi, nhưng không có gì ngăn trở tầm mắt.
Bàn Vương động chủ nghe thấy ba chữ Lâu Cận Thần thì mắt lóe tia sáng.
Bàn Vương động chủ tên Vương Hạnh Kiều, từng là một tu sĩ Hoạn Linh, sau này gia nhập Bí Linh Giáo, chuyển tu thần pháp, hơn nữa nàng không đi một mình, hai phu thê cùng vào Bí Linh Giáo, còn bái Vệ Sơn Phủ Quân làm sư phụ.
Phu quân của nàng thì không, vì Kha Xu Lương Phủ Quân nói thiên phú của phu quân nàng không giỏi.
Phu quân của Vương Hạnh Kiều không phục, xúi nàng truyền lại Thập Tam Bí Linh Trú Thân Kinh học từ Vệ Sơn cho mình.
Vương Hạnh Kiều nghe lời dạy cho phu quân, sau đó xin tội với sư phụ. Vệ Sơn không trị tội nàng, chỉ bắt phu quân của nàng rời đi Thái Ngô Sơn, nói nếu như không thể nào chứng minh chính mình thật sự có thiên phú tu thành công Thập Tam Bí Linh Trú Thân Kinh thì đừng quay về Thái Ngô Sơn.
Từ đó phu quân của Vương Hạnh Kiều không bao giờ quay lại nữa.
Lúc đầu còn có thư, trong thư ghi về Lâu Cận Thần làm hỏng tế tự.