Cho đến lần cuối cùng nàng nhận được một lá thư, nhưng không phải của phu quân, mà là bằng hữu của phu quân nàng, thư nói phu quân của nàng bị Lâu Cận Thần chặt đứt thân thể, khóc thét nửa tháng mới chết đi.
Về sau, nàng tìm được chỗ đó, đã chẳng còn ai, chỉ có thi thể mất nửa người dưới thối rữa ở nơi đó.
Vương Hạnh Kiều ở trong động nửa tháng, sau đó đốt hắn ta thành tro rồi đưa về Bàn Vương động. Động phủ là ghép từ tên của hai người, Vương Hạnh Kiều vốn muốn đợi phu quân tu hành có thành tựu trở về, nhưng chung quy không chờ được.
Bóng dáng của nàng xuyên qua bóng tối của núi rừng, thỉnh thoảng ánh sáng trên mái nhà chiếu vào nàng, nhưng dường như xuyên qua cơ thể nàng.
Thoạt nhìn đi không nhanh, nhưng thoáng thấy bóng người lướt qua tia sáng loang lổ từ bóng cây, trên người nàng dường như là thần hoa kết nối lại.
Thân thể của nàng giống như không có thực thể xuyên qua khẽ hở, lướt qua đá núi, xé toạc gió núi, đi tới trước một động phủ to lớn.
Cổng cao lớn mà nguy nga, bên trên viết ba chữ Đông Thái Cung.
Vương Hạnh Kiều không cần thông báo, toàn bộ Thái Ngô Sơn không có vài người được tự do ra vào Đông Thái Cung.
Trước cửa cung điện có treo một chiếc chuông đồng lớn, bên trong chuông có một hạt đồng có sợi dây luồn qua, nàng nắm lấy sợi dây lắc mạnh, chuông đồng phát ra tiếng động, sau đó Vương Hạnh Kiều nghiêng người, giống như tia sáng dài mảnh xuyên qua khe cửa đi vào trong.
Đông Thái Cung tuy đóng cửa nhưng bên trong lại sáng sủa, ánh sáng không đến từ bất kỳ ngọn đèn nào.
Bởi vì Vệ Sơn từng nói, tự nhiên ngũ hành chi khí uẩn kết sẽ bị thần linh mượn cơ hội dòm ngó, trong đèn đuốc sẽ có một số tồn tại đắc đạo từ lửa nương đó nhìn trộm bí mật.
Vì vậy, nơi này mọi thứ đều là ngũ hành kết hợp thành cấm. Cung điện to lớn trống trải, phía đối diện là một bức tường pha lê, bức tường pha lê hình tròn, xung quanh khắc những hoa văn sinh động về thần nhân.
Trên bức tường pha lê có những vòng hoa văn giống như nước, Vương Hạnh Kiều xuyên qua khe cửa, bóng dáng của nàng phản chiếu trên bức tường pha lê, khi nàng bước vào điện đường, khung cảnh trong mắt nàng đang nhanh chóng thay đổi.
Nàng vốn là vào bằng cửa, nhưng lại từng bước đi vào bí mật, khoảng không trong mắt nàng đang quay cuồng như vòng xoáy.
Trong mắt nàng nhìn thấy một bóng tối, trong bóng tối có vài ngôi sao, giống như cảnh trời đêm.
Mỗi lần đến đây gặp sư phụ, nàng đều có cảm giác kinh dị và hoảng sợ, cảm giác như đối diện bầu trời vô biên, cảm thấy chính mình đi vào một hang ổ bí linh.
Hơn nữa lúc gặp sư phụ, Vương Hạnh Kiều cảm thấy sư phụ trở nên càng thêm thần bí mà đáng sợ.
Bóng dáng Vệ Sơn từ trong bóng tối hiện ra, hắn ta đứng trên một đài cao, nhìn lên bầu trời.
Nhưng Vương Hạnh Kiều biết Đông Thái Cung được xây ở trong núi, ngước đầu chỉ thấy đất chứ không thấy được bầu trời đầy sao.
Bệ cao mà Vệ Sơn đứng có hơn ba mươi bậc, đứng ở đó tựa như đang đứng giữa bầu trời đầy sao.
"Có chuyện gì mà nàng lại đến gặp ta vào lúc này vậy?" Vệ Sơn chắp tay sau lưng, chỉ quay đầu nhìn Vương Hạnh Kiều.
"Đệ tử, cầu xin sư tôn làm chủ." Vương Hạnh Kiều quỳ trên mặt đất, chân thành nói.
"Muốn ta giúp ngươi giết Lâu Cận Thần?" Vệ Sơn ở trong hang động này nhưng có thể nhìn thấu toàn bộ ngọn núi.
Sao hắn ta có thể không cảm nhận được linh khí kích động khắp núi?
Vương Hạnh Kiều không trả lời, chỉ lạy sát đất.
Vệ Sơn nói:
"Sơn khí trong Thái Ngô Sơn kích động, đây là rất nhiều người ở trong núi nổi lên sát tâm với Lâu Cận Thần. Người trong núi hòa cùng sơn khí, tâm sinh sát cơ, tự nhiên là sơn khí chấn động, nếu tất cả nổi lên sát tâm, ngươi và mọi người cùng hành động là được, cần gì tìm ta?"
"Măc dù đệ tử sinh lòng sát ý nhưng hiểu rằng toàn bộ trong thiên hạ, có thể giết được Lâu Cận Thần không có mấy người, nhưng trong núi này thì chỉ có sư phụ mới có thể làm được." Vương Hạnh Kiều nghiêm túc nói.
"Tuy rằng ta chưa từng gặp Lâu Cận Thần, nhưng cũng đã từng nghe qua sự tích về hắn. Người này làm việc kiên cường khí phách, kiếm pháp rất phù hợp với bản tính. Nếu các ngươi muốn giết hắn phải chú ý cẩn thận, sơ sẩy sẽ bị đối phương giết ngược lại, kiếm của hắn nhanh rất hiếm thấy trên đời."
Vệ Sơn nói:
"Tuy rằng ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng từng nghe người ta nói, kiếm của Lâu Cận Thần nhanh như chớp, uy lực như mặt trời rực rỡ, mở âm xé trời. Nếu các ngươi thật sự gặp nguy hiểm, cho dù là ta cũng chưa chắc có thể kịp thời cứu."
"Ở ngọn núi này, ngay cả sư phụ cũng không khống chế được hắn?" Vương Hạnh Kiều kinh ngạc hỏi.
"Kiếm của Lâu Cận Thần là kiếm pháp tuyệt diệu, khi hắn đột nhiên xuống tay giết thì bản thân ta cũng không dám bảo đảm có thể cứu được." Vệ Sơn nói.
"Nếu ta thật sự chết dưới kiếm của hắn, đệ tử sẽ được đoàn tụ với trượng phu chết sớm kia, không oán không hối!" Vương Hạnh Kiều gục mặt xuống đất lạy, nức nở nói.