"Ngươi đi đi, trong Thái Ngô Sơn này có nhiều người nhưng có thể làm đệ tử của ta chỉ có một ít, ta sẽ cho ngươi một cái thần phù, ngươi cầm nó có thể điều động thần khí trong núi, cũng có thể ngăn một đòn của tu sĩ lục cảnh. Ta đoán nếu Lâu Cận Thần đến gặp ta thì sẽ không đến mức xuống tay giết đệ tử của ta."
Vệ Sơn đưa tay nắm lấy trong hư không, trong tay hắn ta cầm một chiếc ngọc khuê, trên đó điêu khắc những đồ án phù văn thần bí, các đồ án xảo diệu kết hợp với nhau, phù hợp gắn kết trên ngọc khuê, cực kỳ huyền diệu.
Vương Hạnh Kiều cầm trong tay, có cảm giác như đang nắm giữ một sức mạnh rất lớn, giống như đang nắm giữ gốc rễ của cả ngọn núi.
Vương Hạnh Kiều vui mừng cảm ơn, xoay người đi ra Đông Thái Cung.
Vương Hạnh Kiều đi tới một chỗ phẳng trên vách vực nhô ra, từ nơi này có thể nhìn thấy đường núi mà Lâu Cận Thần đi.
Bên dưới chỗ Vương Hạnh Kiều đứng là một khe sâu, có thác nước, hơi nước dâng lên, vân vụ dâng lên dưới chân nàng.
Chúng đánh vào vách đá như miệng vịt dưới chân nàng rồi rơi xuống.
Vì hình dạng chỗ này như vậy nên bị gọi là Áp Miệng Nhai.
Vương Hạnh Kiều cầm ngọc khuê đứng ở nơi đó, nhìn Lâu Cận Thần đi dọc theo lưng núi, ánh mắt rơi vào người hắn. Dường như hắn có cảm giác, nghiêng đầu nhìn.
Đối phương chỉ là thoáng nhìn, nhưng Vương Hạnh Kiều có cảm giác bị thanh kiếm vô hình đâm thủng thần quang hộ thể quanh người.
Vương Hạnh Kiều rùng mình, trong không khỏi nảy ra một ý nghĩ: "Lâu Cận Thần, người đứng thứ hai mươi ba trên Nhân Tu Bảng thực sự rất đáng sợ. Chỉ cần nhìn một cái, hắn đã xuyên thủng pháp quan hộ thể của ta, nhưng ta không cảm giác đau nhói mắt."
"Đó là bởi vì hắn không có tấn công ta, điều này chứng tỏ hắn khống chế ý thức của mình cực kỳ tinh vi, hơn nữa hắn là một kẻ đáng sợ."
Vương Hạnh Kiều trong lòng thực sự cảm thấy sợ hãi, sát ý sôi sục trong lòng dường như bị một chậu nước đá dập tắt.
Triệu Trường Phát, người đang đi theo Lâu Cận Thần, lại có cảm giác sâu sắc nhất, hắn ta cảm nhận rõ ràng rằng một ánh mắt sắc bén như kim đâm vào thần hồn của mình.
Một sức nặng vô hình đè lên người Triệu Trường Phát, khiến lòng hắn ta chùng xuống, bắt đầu thở dốc, trong một chốc cũng không biết chính mình là căng thẳng hay là vì bị khí thế trong núi đè ép.
Ngay lúc này, Lâu Cận Thần tùy tay bẻ một cành trúc, giống như con nít chơi đùa tuốt hết nhánh lá, sau đó nhìn quanh, cầm cây trúc tùy tiện vung hư không.
Cây trúc đập vào hoa cỏ lá cây ven đường, Lâu Cận Thần nói:
"Lúc còn nhỏ chuyện ta thích làm nhất là cầm cây trúc dài vừa chơi vừa đến trường, một đường đi qua phải đập nát cây cải dầu hoặc là hoa màu."
"Nếu như bị địa chủ nhìn thấy sẽ ăn chửi, còn bị méc người nhà, đi về nhà còn bị phụ mẫu mắng."
"Có khi không phải không biết phá hư đồ của người khác là xấu, nhưng con trai mà, khi cầm một cây gậy thẳng tắp thì rất khó kiềm nén cảm giác hưng phấn sinh ra trong lòng, không thèm món đồ chơi khác."
Lâu Cận Thần vừa nói vừa vung thanh tre đập vào lá cây.
Lúc đầu, Triệu Trường Phát không biết tại sao Lâu Cận Thần đột nhiên hành động như vậy, nhưng hắn ta rất nhanh đã hiểu, bởi vì hắn ta phát hiện áp lực rơi trên người mình nhanh chóng tan đi, áp khí dồn lại trên núi giống như bị đâm thủng.
Triệu Trường Phát chú ý tới thanh tre Lâu Cận Thần đang vẫy, mặc dù mỗi một động tác đều rất tùy ý, nhưng lần nào cũng phát ra âm thanh, thanh âm đó biến thành tiếng kiếm rung trong tai hắn ta.
Hắn ta nhắm mắt cảm nhận, trong lòng hiện lên một sự kinh ngạc, hình ảnh bị nguyên ngọn núi trấn áp đều bị gậy tre đánh nát.
Đám người lộ ra sát khí nhìn Lâu Cận Thần lại có cảm giác khác hẳn.
Trong mắt họ, thanh tre mà Lâu Cận Thần vung bừa bãi là kiếm pháp cực kỳ đáng sợ, mỗi lần hắn vung kiếm đều có một luồng kiếm ý vô hình xuyên qua không trung.
Nó rơi thẳng vào người họ, không có cách nào tránh được, lúc nó rơi xuống người họ, tất cả đều cảm thấy có thể mình đã chết, nhưng nó giống như một cơn gió mạnh hoặc một chậu nước đổ vào người, khiến ngọn lửa sát ý thiêu đốt lập tức bị dập tắt.
Một lúc sau, Vương Hạnh Kiều nhìn thấy chim bị hốt hoảng cất cánh bay đi bỗng chốc chậm rãi đáp xuống núi.
Nàng cau mày, tự hỏi tại sao Thái Ngô Sơn vốn đầy sát ý đột nhiên bình tĩnh lại.
"Thái Ngô Sơn thực sự rất đẹp."
Lúc này, Lâu Cận Thần đang đứng trên một tảng đá nhô ra, thở dài, thanh âm của hắn không lớn nhưng khắp núi đều nghe thấy, tựa như cả một ngọn núi đều đang nghe thấy giọng nói của hắn.
Nói xong, hắn ném cây trúc trong tay đi, sau đó nói:
"Kinh Lạc Cung Lâu Cận Thần, xin gặp Vệ Phủ Quân."
Âm thanh không lớn, nhưng lan đi xa trong ngọn núi yên tĩnh.
Lúc này, một thanh âm vang lên: "Lâu cung chủ quả nhiên xứng đáng với danh hiệu Kiếm Tiên. Kiếm pháp rất cao diệu, một cành trúc đã phá tan thế liên kết sơn khí của tu sĩ thần pháp khắp núi, kiếm pháp giỏi, mời!"