"Ha ha ha . . . được rồi."
Lâu Cận Thần cười lớn, tiến về phía trước một bước, dưới chân hắn là khí sơn dâng trào, lốc xoáy vân vụ vô hình tụ lại nâng hắn đến phương hướng phát ra âm thanh.
Âm thanh kia rõ ràng là hư không chấn hưởng, giống như cả ngọn núi phát ra, nhưng Lâu Cận Thần lại cảm ứng được nguồn phát ra âm thanh.
Tu sĩ bình thường vào núi cũng không tìm được chỗ, đường lên núi chỉ hiện ra khúc đầu, khi đi tới lưng núi thì, đối với người bình thường tới đây là hết đường, không thể tiến về phía trước được nữa.
Nếu những tu sĩ khác vào núi liền tùy tiện đạp mây cưỡi gió đi sẽ kinh động các tu sĩ trong núi, bị coi là bất kính, phá hư quy tắc trong núi, sau đó bị đánh rớt xuống.
Hiện tại Lâu Cận Thần đang cưỡi mây trước mặt rất nhiều người, nhưng có rất nhiều người cảm thấy hắn nên làm như vậy.
Về phần Vương Hạnh Kiều, người đang đứng trên vách đá mỏ vịt, nàng hít một hơi thật sâu, siết chặt ngọc khuê, cuối cùng không ra tay.
Nàng biết mình có thể mang đến chút rắc rối cho Lâu Cận Thần, nhưng việc trả thù là không thể được, nên rốt cuộc nàng không làm gì.
Chỉ thấy mây mù trong núi tan biến trước mặt Lâu Cận Thần, như thể có một luồng năng lượng kiếm vô hình nào đó không ngừng chém.
Mà Đông Thái Cung vốn ẩn mình trong bóng núi mông lung đã hiện ra trước mặt hắn.
Khoảnh khắc hắn nhìn rõ, cánh cửa cung mở ra.
Lâu Cận Thần trực tiếp đáp xuống trước cổng Đông Thái Cung, hắn ngẩng đầu nhìn lại, từ đây có thể nhìn thấy Thái Ngô thành ở phía nam rõ mồn một.
"Quả thực là một động phủ thượng đẳng." Lâu Cận Thần mỉm cười nói.
Triệu Trường Phát không đi cùng Lâu Cận Thần mà đứng đó, tự hỏi liệu hắn ta có nên rời đi ngay bây giờ hay không.
Đang lúc hắn ta suy nghĩ, Lâu Cận Thần đã tiến vào Đông Thái Cung.
Bước vào cửa, thứ đập vào mắt là một bức tường pha lê như gương, bức tường pha lê chiếu người từ cửa đi vào, nhưng bóng dáng của Lâu Cận Thần phản chiếu trên đó chỉ có một quả cầu ánh sáng màu bạc.
Hắn từng bước một đi vào, Đông Thái Cung vốn đã sáng rồi dường như càng sáng hơn, một số u ám không rõ trong hư không bị ánh sáng vô hình chiếu rọi, đó là ánh sáng từ Kiếm Hoàn của hắn.
Tường pha lê cũng phát sáng, dường như đang hút nguyên khí vô hình, nhưng bóng dáng Lâu Cận Thần rơi trên kính vẫn dập dờn ánh sáng.
Vương Hạnh Kiều đi theo Lâu Cận Thần vào Đông Thái Cung nhìn thấy cảnh này thì cực kỳ khiếp sợ, nàng không ngờ rằng vách gương giống như có thể chiếu khắp thiên địa vạn linh vậy mà không thể rọi ra bộ dáng của Lâu Cận Thần.
Nhưng bằng mắt thường thì rõ ràng Lâu Cận Thần đứng ở đó, rất bắt mắt, bởi vì trên người hắn phát sáng.
Nàng không thấy hai người nói chuyện nữa, nhưng nhìn tình hình, nàng biết hai người đã đấu tay đôi rồi.
Nàng không biết Lâu Cận Thần làm sao có thể một mình chống lại sư phụ có thể mượn sức mạnh cả ngọn núi, nơi đây còn là đạo tràng của sư phụ, sư phụ bày ra thần linh pháp trận gần như vô địch trong cùng một cảnh giới.
Nhưng nàng không biết rằng Lâu Cận Thần căn bản không hề đối kháng với đối phương.
Nếu xem động phủ là miệng khổng lồ của quái thú, như vậy Lâu Cận Thần bị nuốt vào trong miệng tựa như quả cầu sắt đầy gai, mỗi lần đối thủ muốn bóp nát hắn sẽ đâm rách miệng.
Nên Vương Hạnh Kiều mới nhìn thấy nguyên khí tựa sóng cuồn cuộn trong điện đường, nhưng quanh người lấp lánh ánh sáng bạc, chém hết nguyên khí muốn quấn người mình.
Lâu Cận Thần đứng ở chính giữa không nhúc nhích.
Mây trên núi dâng cao về phía Đông Thái Cung, rất nhiều tu sĩ phớt lờ lệnh cấm không được cưỡi mây lướt gió trong núi, bọn họ cưỡi pháp khí lơ lửng trước Đông Thái Cung, nhìn vào trong.
Nguyên nhân bọn họ không cưỡi mây, trong đó có một lý do là vì nguyên khí cuồn cuộn, tự nhiên không dễ dàng khống chế.
Nhưng bọn họ quan sát từ xa hoặc gần đều không thấy rõ tình huống trong Đông Thái Cung, lối vào cung điện đã bị mây mù che khuất.
Tuy mọi người không thể nhìn rõ, nhưng mọi người đều hiểu rằng lúc này Vệ Sơn Phủ Quân nhất định đang âm thầm chiến đấu với Lâu Cận Thần.
Bọn họ có thể hiểu được, mặc dù không có tức giận trong lời nói trước đó của Phủ Quân, nhưng người ở nguyên ngọn núi vốn sát khí đằng đằng muốn ra tay, đến cuối cùng không thể tấn công.
Bị Lâu Cận Thần nhìn vài cái, vung cành trúc đã bóp chết từ trong trứng nước.
Phủ Quân làm chủ nhân của ngọn núi, của Thái Châu, thế giới không thể chấp nhận điểm này được, cảm giác mặt hơi đau.
Đặc biệt là Lâu Cận Thần cười lớn ha ha dường như đang chế giễu các tu sĩ trên núi này là những kẻ bất tài.
Hắn thậm chí còn cười nhạo Vệ Sơn, chủ nhân của ngọn núi.
Cho nên Vệ Sơn âm thầm ra tay.
Thật ra ban đầu cũng không thể tính là hoàn toàn ra tay, chỉ là lúc Lâu Cận Thần vào trong, tường pha lê tự nhiên hút thần khí của hắn.
Tuy nhiên, Lâu Cận Thần đã chuẩn bị sẵn cho điều đó, bức tường gương của Vệ Sơn không chiếu ra được, điều này chọc giận Vệ Sơn, nên hắn ta định nghiền nát pháp quang hộ thân của Lâu Cận Thần.