Mặt của Vô Diện Kiếm Sĩ bị quét tan một mảng lớn.
Kiếm ý trên tay Vô Diện Kiếm Sĩ chợt yếu bớt, lúc này, Bạch Hổ Kiếm Hoàn quấn quanh kiếm tán đi, lại như một vòng ánh sáng xoay tròn, xuyên qua thân thể của Vô Diện Kiếm Sĩ, thân thể đó tan vỡ.
Thanh kiếm rơi xuống đất, Bạch Hổ Kiếm Hoàn cuốn lấy, nhảy vọt lên quay về quấn lấy người Lâu Cận Thần.
Keng!
Lúc này kiếm mới rơi xuống đất.
Lâu Cận Thần vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, ánh sáng bạc nhấp nháy quanh người, hắn nói:
"Thần pháp của Vệ Phủ Quân đúng là huyền diệu."
Vừa rồi Vệ Sơn nói kiếm thuật của Lâu Cận Thần có thể sánh ngang với kiếm thuật của Bí Linh vực ngoại, Lâu Cận Thần đáp lại rằng thần pháp của hắn ta huyền diệu, không đề cập tới kiếm pháp.
Nhưng hành pháp vừa rồi của hắn đã thể hiện đẳng cấp kiếm pháp cao thấp.
Trong phút chốc, trong ngoài Đông Thái Cung đều yên tĩnh.
Trong lòng họ, Vệ Phủ Quân gần như bằng thần linh, điều khiển Bí Linh đơn giản như hít thở, nhưng mà lần này gặp Lâu Cận Thần giết Bí Linh chỉ trong một ý niệm, bọn họ nhìn thấy một đoàn ánh sáng trắng vồ, cuốn, quấn, về, bốn động tác đều rất rõ ràng, nhưng họ biết nếu là mình đối mặt thì hoàn toàn không có sức mạnh để chống trả.
Bởi vì khi nghe tiếng hổ gầm túc sát kia, toàn thân họ cứng đờ, đầu óc trống rỗng, chỉ một giây phút đó cũng đủ để họ chết mấy lần.
"Được rồi, quả nhiên là kiếm pháp không tệ, Kiếm Hoàn nhìn như hư mà thực, tụ tán bất định, phù hợp pháp niệm tùy tâm mà động, có thể thi triển muôn vàn khí tượng, vừa có thể bảo vệ quanh thân, quả thực là một món bảo bối tốt."
Một lúc sau, trong Đông Thái Cung vang lên tiếng nói, sau đó, nhìn thấy một người từ trong gương đi ra, người này cũng từ nhỏ biến thành lớn, tựa như từ bầu trời đầy sao rất xa trở về, chút ánh sao bao quanh người hắn ta.
Lâu Cận Thần nhìn thấy hết, trong lòng cảm thấy cảnh tượng huyền diệu.
Đến cảnh giới như hắn, nhìn cảnh tượng quanh thân một người đại khái có thể biết huyền diệu trong công pháp của người đó.
Chỉ có những người đến lục cảnh sắp bước vào thất cảnh mới mang cảnh tượng kỳ diệu, vừa huyền diệu, lại khiến người nhìn không rõ ràng.
Vệ Sơn cũng là như thế, nhưng Lâu Cận Thần cũng giống như vậy trong mắt người khác. Trong mắt đám tu sĩ ở Thái Ngô Sơn, nhìn bằng mắt thường thì thân hình của hắn tỏa ánh sáng trắng xanh mông lung, đứng đó tỏa sáng, nếu nhìn bằng pháp nhãn thì chỉ thấy ánh sáng bạc rực rỡ, giống như có muôn vàn ánh kiếm xoay tròn trong đó.
Vệ Sơn mặc áo đen, trên áo có hoa văn, hoa văn đó đang phát ra ánh sáng, hắn ta tiến lên một bước, bước ra khỏi bức tường gương, khi bước ra, nguyên điện đường dường như có vô số Bí Linh xuất hiện, bay lượn trong hư không.
Người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này đều rất hưng phấn, có người đã mấy chục năm chưa từng thấy hình dáng thật sự của Vệ Sơn, cùng lắm chỉ nghe được giọng nói của hắn ta.
Nhìn thấy Vệ Sơn lúc này, thậm chí nhìn thấy trong cung đột nhiên xuất hiện đủ loại cảnh tượng, không ít người đều hưng phấn, mong chờ một trận đại chiến.
Tuy nhiên, với sự xuất hiện của Vệ Sơn, cánh cửa dần dần đóng lại một cách tự nhiên.
Khi đóng cửa lại, mọi người nhìn thấy Lâu Cận Thần và Vệ Sơn đang cúi đầu chào nhau.
"Vệ Phủ Quân đóng cửa cung là có gì muốn nói với ta chăng?" Lâu Cận Thần hỏi.
Vệ Sơn cười nói:
"Ha ha, rõ ràng là ngươi tới tìm ta, lại hỏi ngược lại ta? Làm gì có đạo lý như vậy?"
Vệ Sơn mặc đồ đen, nhưng những cảnh tượng kỳ diệu với thần quang lấp lánh vòng quanh trong điện đường khiến hắn ta trông như chúa tể của các vì sao.
Lâu Cận Thần nói:
"Đúng là ta đến đây để tìm Phủ Quân, nhưng Phủ Quân mấy phen thăm dò, ta nghĩ Phủ Quân tất nhiên là thấy ta đến, trong lòng nổi lên ý muốn khác."
"Tốt lắm, tuy ngươi hơi trẻ tuổi nhưng đã thấy mầm biết cây, tuy nhiên trước tiên ngươi phải nói cho ta biết ngươi đến đây làm gì." Vệ Sơn nói.
Lâu Cận Thần không giấu giếm gì, nói thẳng: "Ta muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa Bí Linh hư vọng và tu hành ở giới ngoại tinh vũ. Ta đang đi dạo bốn phương thì tình cờ gặp Triệu Trường Phát, hắn đưa ta đến tới đây gặp Vệ Phủ Quân, ta liền biết chuyến đi này sẽ có kết quả."
"Thì ra Lâu đạo hữu cũng biết chuyện của giới ngoại, ta biết một số chuyện, nhưng Lâu đạo hữu biết cũng không khó . . ."
Vệ Sơn tạm dừng rồi nói tiếp:
"Hay là chúng ta làm một giao dịch đi?"
"Giao dịch gì?" Lâu Cận Thần híp mắt.
Vệ Sơn bâng quơ nói:
"Ta từng du lịch U Vọng, gặp một món linh vật rất tốt trong một thành trì bỏ hoang. Ta cần luyện một món pháp bảo, không thể thiếu thứ đó, Nếu Lâu đạo hữu có thể lấy lại thứ này cho ta, Vệ mỗ sẽ nói hết những gì mình biết."
"Ồ, Vệ Phủ Quân mà cũng không lấy về được thì sao Lâu mỗ có thể làm được? Lâu mỗ không đi thành trì trong U Vọng được." Lâu Cận Thần nói.