Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 887 - Chương 887: Thăm Dò (2)

Chương 887: Thăm dò (2) Chương 887: Thăm dò (2)

"Lâu đạo hữu không chút ngạc nhiên, xem ra đã đi rồi. Nghe đồn Lâu đạo hữu có một pháp thuật không gian đi qua các nơi, xem ra đây không phải lời đồn." Vệ Sơn nhìn chằm chằm vào Lâu Cận Thần và nói.

Khi Vệ Sơn tập trung tinh thần thì Lâu Cận Thần sẽ ẩn vào trong ánh sáng bạc, cảm giác giống như một tảng băng trôi, nhìn thấy ở trong nước, muốn bắt lấy mà không thể, dùng sức mạnh thì tảng băng sẽ chìm vào trong nước, nước lạnh làm tổn thương tay.

Ánh sáng bạc chiếu rọi trên người hắn, tán đi rồi hội tụ, giống như sóng nước khuếch tán, nuốt chửng mọi thứ rơi vào trong nước sau đó trở lại tĩnh lặng.

Hai người nói chuyện nhưng cũng âm thầm đấu pháp thuật.

Mà Lâu Cận Thần nhìn đối phương, mỗi một lần nhìn là gương mặt của đối phương sẽ thay đổi, cho đến bây giờ hắn cũng không biết đối phương trông như thế nào.

Hắn cố gắng xuyên qua thần quang của đối phương, mở ra mỗi tầng lại thấy gương mặt khác nhau, mỗi gương mặt vừa chân thật vừa giả tạo.

Nói là thật sự bởi vì căn bản không nhìn ra là mặt giả, nói là giả vì ngươi nhìn thấy toàn là mặt của Bí Linh.

"Không biết Vệ Phủ Quân nghe được những lời này từ đâu?" Lâu Cận Thần có chút tò mò, mặc dù hắn từng bày ra 'Môn' tự pháp, nhưng mà tuyệt đối không chói mắt như kiếm thuật.

Hơn nữa, hắn có thể khẳng định lúc sử dụng Môn pháp đều là lúc lẩn trốn, không có ai khác ở xung quanh vào thời điểm đó.

"Ngươi có biết rằng hồi đó Bí Linh Giáo chỉ là một số ít người có cùng chí hướng, cùng nhau nghiên cứu pháp và pháp thuật liên quan Bí Linh không? Bao gồm ba chữ Bí Linh Giáo cũng là do người khác áp đặt cho chúng ta. Lúc ấy trong những người cùng nhau giao lưu có một người là Giáo Dụ của Thu Thiền Học Cung, nói vậy chắc Lâu đạo hữu nên biết rồi chứ."

"Thì ra là vậy." Lâu Cận Thần đã hiểu tại sao Bí Linh Giáo lỏng lẻo như vậy, thoạt nhìn có mặt ở khắp nơi nhưng cảm giác năm bè bảy máng.

Còn về Đốc Chủ bị hắn chém nửa người, tuy hắn không có quên, nhưng nhiều năm như vậy, hắn không tin đối phương còn có thể được thành tựu gì. Kẻ mất thân thể thì hoặc là biến dị thành yêu ma, hoặc bị giảm mạnh tu vi, sau đó tan biến sinh mệnh trong bốn mùa luân phiên.

Lâu Cận Thần không tranh cãi gì, mà chỉ bình tĩnh nói: "Vệ Phủ Quân có thể đã hiểu lầm điều gì đó. Tuy ta muốn biết chuyện giữa giới ngoại tinh vũ và Bí Linh hư vọng, nhưng đó cũng chỉ là muốn biết, không phải là nhất định phải biết."

Vệ Sơn nói:

"Đương nhiên, một tòa thành trì tồn tại trong U Vọng ước chừng không chỉ có vẻn vẹn thứ ta muốn. Trừ thứ ta cần ra, những thứ khác đều thuộc về Lâu đạo hữu."

"Việc tu hành của ta không cần nhờ vật ngoài thân." Lâu Cận Thần cười nói.

Vệ Sơn khẽ cau mày.

Trong lòng hắn ta cảm thấy Lâu Cận Thần muốn điều tra quan hệ giữa giới ngoại tinh vũ và Bí Linh hư vọng thì nhất định biết những thứ gì, hắn ta vốn muốn dùng thứ này bắt thóp, lại dùng báu vật dụ dỗ, không ngờ Lâu Cận Thần từ chối.

"Vệ Phủ Quân không chân thành, cáo từ!" Lâu Cận Thần cười nói.

Ánh mắt Vệ Sơn trở nên lạnh lùng nói:

"Đạo tràng của Vệ mỗ không phải nói đến liền đến, nói đi là đi."

Lâu Cận Thần cười nhạt nói: "Cửa ở đó, Lâu mỗ tự nhiên có thể tùy ý ra vào, không cần người khác cho phép."

Mắt Vệ Sơn rực rỡ thần quang, đã bao nhiêu năm không có người dám nói chuyện với hắn ta như vậy, kẻ dám ăn nói kiểu đó với hắn ta đã chết hết rồi.

Nhiều năm qua, cư nhiên lại xuất hiện một người to gan, Vệ Sơn vốn định nói chuyện đàng hoàng, nhưng lúc này quyết định hạ gục Lâu Cận Thần.

Vệ Sơn muốn cho Lâu Cận Thần biết rằng xếp hạng thứ hai mươi ba trong Nhân Tu Bảng chẳng là gì cả!

"Ở đạo tràng của ta, ngay cả thần cũng phải cúi, là tiên cũng phải khom lưng!"

Vệ Sơn dứt lời, các đốm thần quang trong hư không chói mắt vụt qua, trong đó có hai thần quang rơi vào cửa.

Hai đồ án hình người trên cửa lập tức phát sáng, hai Bí Linh trên cửa nhìn về phía Lâu Cận Thần, tia sáng trong đôi mắt giống như có thể vặn vẹo hư không, có thể vặn vẹo tâm trí của một số sinh linh nào bị nhìn thấy.

Cùng lúc đó, trong hư không có thứ gì đó giống như dây leo quấn lấy người Lâu Cận Thần.

Nhưng ánh sáng bạc dâng lên quanh người Lâu Cận Thần, ánh sáng phình ra rồi rút về, đồ án Bí Linh trên cửa thủng lỗ chỗ.

Dây leo bị ánh sáng bạc cắt nát, lập tức rút lại.

Nhưng cánh cửa trước mặt Lâu Cận Thần dường như có huyền diệu đặc biệt, Lâu Cận Thần không cần mở cửa mà cánh cửa lại trở thành 'huyền môn' đi thông bất cứ nơi nào.

Ánh sáng bạc lấp lánh, Lâu Cận Thần bước vào trong cánh cửa đóng kín, biến mất.

Tuy tốc độ nhanh nhưng Vệ Sơn vẫn kịp phản ứng, chẳng qua lúc thi triển pháp đều bị kiếm khí hộ thân của Lâu Cận Thần chắn lại hết.

Bình Luận (0)
Comment