Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 888 - Chương 888: Người Trông Hốc Hác (1)

Chương 888: Người trông hốc hác (1) Chương 888: Người trông hốc hác (1)

Người ở bên ngoài chỉ nhìn thấy cửa Đông Thái Cung như rung chuyển, vặn vẹo, sau đó Triệu Trường Phát vốn vẫn chờ ở đó không rời đi, không gian bên cạnh hắn ta chấn động, sau đó hắn ta nhìn thấy một người tỏa ánh sáng bạc đâm rách hư không, từ hư vọng một bước đi vào chân thực.

Lâu Cận Thần không nói gì, trực tiếp một tay nắm lấy vai đối phương, sau đó bước thêm một bước vào một cánh cửa mơ hồ có thể nhìn thấy trong hư không, hai người trong nháy mắt bị nguyên khí bao bọc.

Nhưng lúc này, cửa Đông Thái Cung sụp đổ.

Người bên ngoài nhìn thấy trong mắt của Phủ Quân lóe thần hoa, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Những người nhìn thấy cảnh này đều lần lượt quay lại động phủ của mình, họ không biết tình huống cụ thể, nhưng từ sắc mặt của Phủ Quân thì biết là tâm tình của hắn ta không tốt, có thể là vì hắn ta đã chịu thiệt.

Ít nhất Lâu Phủ Quân phá hỏng cánh cửa đó.

Còn về Lâu Phủ Quân đi đâu? Có người thông minh đi tìm Triệu Trường Phát, lại phát hiện hắn đã không thấy.

Vương Hạnh Kiều đang đợi cách cửa không xa lại càng sửng sốt, nàng không bao giờ nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.

"Sư phụ không giữ lại được Lâu Cận Thần kia?"

"Lâu Cận Thần kia thực sự mạnh như vậy sao?"

Đây chính là suy nghĩ còn đọng lại trong đầu nàng.

Lâu Cận Thần đã đưa Triệu Trường Phát rời khỏi Thái Ngô Sơn, hai người bước ra hư không, đáp xuống một ngọn núi.

Triệu Trường Phát nhìn lại bầu trời, cảm giác như thế giới đang quay cuồng. Lâu Cận Thần sử dụng 'Môn' tự pháp hơi gấp nên bỏ qua cảm giác của Triệu Trường Phát, nên dù Triệu Trường Phát có tu vi cao vẫn cảm thấy rất khó chịu.

"Tu hành nhất định phải tu bản ngã, biến mọi thứ bên ngoài thành của mình mới xem như tu hành. Vệ Sơn không thể nhìn xuyên đến chỗ này, ngươi tự giải quyết cho tốt."

Lâu Cận Thần nói xong, căn bản không thèm nghe Triệu Trường Phát nói cái gì, mà là nhảy người lên, hóa thành một luồng sáng bạc phá mở hư không, vang lên tiếng kiếm rít khẽ mà sắc bén thẳng lên trời.

Lâu Cận Thần nhìn đến đâu là vân vụ tách ra thành một con đường thông thoáng, sau đó lại bị vân vụ bao bọc.

Lâu Cận Thần lao đi phương bắc, hắn đến thẳng Càn Kinh.

Sau khi Lâu Cận Thần vào Đông Thái Cung thì Miêu Thanh Thanh đã lặng lẽ vác bọc hành lý rời khỏi Thái Ngô Sơn, đi chưa bao lâu chợt thấy một ánh kiếm vụt qua bầu trời.

Nàng thầm thở dài một tiếng, lặng lẽ chạy đi, tiếp đó không bao lâu sau nàng gặp gỡ Triệu Trường Phát, hai người đầy kinh nghiệm giang hồ giao lưu với nhau, cảm giác quan hệ của đối phương với Lâu Cận Thần, thế là kết bạn đi du lịch thiên địa.

Tia sáng lạnh phá không, rẽ vân vụ trong xanh vạn dặm.

Một kiếm tung hoành trong thiên địa, đến đi tự nhiên, giống như tiêu dao tiên.

Rất nhiều người nhìn thấy một ánh kiếm bay về phía bắc, rồi lại chui vào một đoàn mây mất hút.

Đã đến bầu trời Càn Kinh, Lâu Cận Thần đứng trên mây quan sát cung điện.

Trong đôi mắt dâng lên ánh sáng rực rỡ, hắn định dùng mắt mình tìm thần khí phách cơ phát ra bên trên cung điện để nhìn thấu bên trong. ...

Người có khí, núi có khí, thành cũng có khí.

Sự khác biệt là trong "khí" của con người có chứa niệm, niệm mà hóa thần, cho nên người cấp thấp gọi nó là khí niệm hoặc là pháp niệm, lên cấp cao thì gọi là thần khí.

Khi núi có thần khí thì có hai loại khả năng, một là núi này sinh ra 'Thần', loại thứ hai thì là núi này có chủ nhân.

Thí dụ như một người ở trong núi mở mang động phủ, tu hành trong núi lâu năm, thần khí tự nhiên sẽ trao đổi với sơn khí của ngọn núi này, bởi vì sơn khí vô thần, thần của người đó sẽ từ từ biến thành thần của núi này.

Còn một thành thì sao?

Khí của tòa thành là hỗn độn, là do vô số nhân khí tụ hợp lại, trong nhân khí của mỗi thần đều là ẩn chứa ý niệm, là có 'Thần'.

Người trong một tòa thành, ở chung lâu năm phát ra khí niệm sẽ có tính tương hợp với nhau hình thành nên thành khí. Vào lúc này nếu trong tòa thành đó có Phủ Quân, có vị đại nhân mọi người đều biết và thừa nhận, vậy đối phương có cơ hội trở thành chủ thần trong tòa thành khí.

Y là một phần của thành khí, tự nhiên hợp khí niệm với người khác, mà bởi vì thân phận của y nên có cơ hội trở thành chủ thần khí.

Khí trên bầu trời Càn Kinh thành rực rỡ nhiều màu.

Không rõ chủ thần, đó là khí cơ mà Lâu Cận Thần cần cảm nhận và nắm bắt.

Không phải Lâu Cận Thần muốn dùng phép nguyền rủa, mà là có thể thông qua ánh mắt để nhìn.

Mắt của hắn nhìn thấy khí bên trên thành, nhìn thấy sắc màu khác nhau, đây cũng là một loại cảnh.

Mắt của Lâu Cận Thần thấy một đoàn sắc màu đỏ và đen.

Hắn cho rằng màu đen là không tốt, đôi mắt hắn nhìn hướng màu đen, sắc màu bắt đầu biến đổi trong mắt hắn.

Khí màu đỏ đen bóc tách ra, thế là hắn nhìn thấy một người vẻ ngoài hốc hác.

Người này mặc áo lộng lẫy, hắn cảm thấy quen mắt.

Bình Luận (0)
Comment