Ánh mắt của hắn tiếp tục nhìn sâu hơn, bởi vì hắn phát hiện, mặc dù khí đen đỏ phát ra từ trong cơ thể của người kia, nhưng hắn cảm thấy thần khí của người đó khô cạn, người như vậy cơ hồ là người sắp chết.
Không thể nào còn tỏa ra hơi thở như vậy được, người như vậy cũng sẽ không dị biến.
Những người dị hóa mà Lâu Cận Thần biết đều là thần khí sung túc.
Chẳng qua bên trong họ đã thay đổi, giống như một nhánh cây mọc bình thường bị chém, rễ bị người lột vỏ trồng nơi khác.
Người như vậy trông đã không có cành lá, nhưng phần rễ còn nẩy mầm non, chẳng qua mầm non đó có thể nở hoa khác, kết trái khác.
Tuy nhiên thần khí của người này khô héo, lúc Lâu Cận Thần nhìn tiếp, đối phương nỗ lực ngẩng đầu xem, hiển nhiên là bởi vì Lâu Cận Thần không kiêng nể gì quan sát mà khiến hắn ta cảm ứng được.
"Người này là Càn Vương Huyền Diệp?" Lâu Cận Thần nhìn ra đôi chút từ đường nét gương mặt của đối phương.
"Thật sự là hắn sao?" Lâu Cận Thần cơ hồ không dám tin tưởng, năm đó hắn thấy đối phương bày ra thủ đoạn cao minh, nắm giữ toàn bộ Càn Kinh.
Lợi dụng mâu thuẫn giữa Đông Thần Giáo và quốc sư, khiến hai tồn tại mạnh mẽ đều phải cúi đầu nghe lệnh trong quốc đô, nhưng bây giờ thì sao?
"Có phải hắn không?" Trong lòng Lâu Cận Thần lại phát ra nghi vấn.
Hắn muốn quan sát thêm, nhưng trong lòng lại sinh ra một chút rung động.
Lâu Cận Thần thu về ánh nhìn, chợt thấy một luồng sáng đỏ bay về phía mình.
Ánh sáng đỏ đến từ thành trì bên dưới, nơi ánh sáng đen vụt qua vân vụ đều dạt ra.
Lâu Cận Thần không động, cũng có thể nói hắn động, bởi vì hắn động là ý niệm.
Niệm thân bất động, Bạch Hổ Kiếm Hoàn ẩn trong thần khí động đậy, trong phút chốc, trước mặt hắn xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, trong tích tắc đón đỡ ánh sáng đen.
Lúc này, trốn tránh mới thực sự là cách tốt nhất.
Bởi vì hắn chỉ cần tránh né khoảng cách cỡ một người thì ánh sáng đen không thể đánh trúng hắn, dùng kiếm quang ngăn lại thì chỉ có vị trí nhỏ, lỡ như không đỡ được thì hắn không kịp tránh nữa.
Niệm, ánh sáng bạc hợp lại, ánh sáng đen đến trước mặt Lâu Cận Thần ba thước đã bị ánh sáng bạc vụt qua xé toạc.
Thứ bị cắt làm đôi là mũi tên, thế đi vẫn mạnh mẽ, xé mở một mảnh vân, rơi vào hư không xa xôi.
Lâu Cận Thần nhìn xuống, nhìn thấy một ông lão đang đứng trong sân nhỏ trong cung điện, tay cầm một cây cung lớn.
Hơn nữa lão giả này bộ dạng cao lớn, cường tráng, tuy đầu đã đầy tóc bạc nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác hung hãn, giống như một con sư tử.
Lão có bộ râu màu xám, một đôi mắt tròng trắng nhiều hơn tròng đen, mặc giáp nửa người, giáp là màu đỏ sậm, giống như máu tươi nhuộm lên, tay mang bao tay, tay phải nâng cung to cũng có màu đỏ sậm.
Sau khi nhìn rõ người này rồi Lâu Cận Thần vẫn không biết đối phương là ai, nhưng xem trang phục thì biết là đến từ quân đội.
Lâu Cận Thần nghĩ đến đạo mạch duy nhất của Đại Càn quốc.
Giáp binh.
Kết hợp võ đạo, bí thực, luyện khí hình thành Giáp Binh Đạo.
Uy lực của mũi tên vừa rồi lớn cỡ nào thì Lâu Cận Thần không thể cảm thụ được, bởi vì Bạch Hổ Kiếm Hoàn của hắn rất sắc bén, vừa chạm vào mũi tên đã gãy.
Mũi tên của đối thủ càng nhanh thì nó sẽ gãy càng nhanh.
Cho nên hắn không có cảm giác sâu sắc, nhưng ánh mắt của lão uy nghiêm mà sắc bén, ngưng mà không tán, như ẩn giấu thần, đây là một tu sĩ giáp binh ít nhất đệ ngũ cảnh.
Hơn nữa, đối phương nhất định là ở trong cung bảo vệ cái gì, hẳn là có quan chức, cho nên thần khí của lão tuy không ở vị trí chủ đạo trong thành nhưng vẫn có thể điều động khí của thành cho mình dùng.
Tuy nhiên, đối phương không hề có ý định giương cung lần nữa, mà dưới mái hiên có bóng người mờ ảo, hiển nhiên đã kinh động nhiều người.
Lâu Cận Thần giơ tay chộp hư không, kéo một đám mây che phủ hắn, sau đó hắn biến mất, quay người đi hướng phía bắc thành. Lâu Cận Thần ở trên trời nhìn hướng đó chỉ thấy tối tăm.
Giống như có vân vụ quanh năm không thay đổi che khung cảnh phía bắc.
Khi hắn đến gần hơn, khung cảnh mờ ảo rõ ràng hơn.
Nó thực sự giống như một cuộn tranh thủy mặc vẽ dãy núi lấy thiên địa hư không làm nền.
Lâu Cận Thần lúc này bị chấn động, bởi vì trước đây hắn đã từng đi qua nơi này, rất chắc chắn lúc đó không có gì cả.
Đang lúc Lâu Cận Thần ở bầu trời nhìn chăm chú sơn mạch giống như từ đất liền nối với chín tầng trời, một tiếng chuông đột nhiên vang lên, trong núi khuếch tán ra đụn mây, lộ ra cung điện ẩn giấu dưới cây.
Ding doong!
"Tiểu hữu lại vào kinh, Lão Vu rất mừng. Lão Vu có rượu nhạt cất chứa bảy mươi năm, chỉ chờ tiểu hữu tiến đến là mở vò ra."
Âm thanh này không nhanh không chậm, giống như một làn gió mát bay tới tai Lâu Cận Thần.
"Ha ha ha, được rồi, Lâu mỗ đã lâu không uống rượu, hôm nay nhất định sẽ uống hết rượu của quốc sư đại nhân."