Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 890 - Chương 890: Câu Thần Giả (1)

Chương 890: Câu thần giả (1) Chương 890: Câu thần giả (1)

Lâu Cận Thần nói xong liền hóa thành một luồng ánh sáng màu bạc rơi vào trong núi.

Trong Càn Kinh thành, lão nhân cầm cung sau khi nghe câu nói của Lâu Cận Thần thì cau mày, lập tức ra lệnh:

"Canh giữ cho kỹ, nâng cao tinh thần, Lâu Cận Thần vừa làm việc ngang nhiên, vừa không ngại lén lút."

Trong mắt lão hiện lên một tia lo lắng, lúc này Lâu Cận Thần tới đô thành, hắn chẳng lẽ biết được cái gì sao?

Lâu Cận Thần hóa thành một luồng sáng lao vào Vô Tận Sơn, Vô Tận Sơn nhìn như thực lại như hư vỡ ra trong mắt hắn.

Giống như là bị ánh kiếm của Lâu Cận Thần xé ra hư ảo thủy mặc biểu tượng, cung điện trong núi như phủ một lớp dầu nhanh chóng biến rõ ràng.

Cây cối cao lớn trong núi cũng biến thành xanh tươi mơn mởn.

Trước cung điện ngói xanh tường đỏ, một vệt sáng bạc xoay tròn rồi rơi xuống, biến ra một người, đúng là Lâu Cận Thần.

Hắn ngẩng đầu, trên cung điện treo một tấm biển màu lam, trên biển viết mấy chữ to.

Trì Thủ Điện!

Trì cái gì? Thủ cái gì?

Đây là Lâu Cận Thần nhìn thấy mấy chữ kia lập tức sinh ra ý niệm.

Cửa điện mở rộng, Lâu Cận Thần nhìn thấy một bậc thang.

Bậc thang kéo dài lên trên, giống như đi lên trời, từ thực đi hướng hư.

Lâu Cận Thần đi thẳng vào trong, bước lên bậc thang, hắn cảm nhận rõ ràng bậc thang dưới chân mình từ thực đến ảo.

Nhưng hư lại cũng không phải hoàn toàn hư vô.

Cảm giác về hư thực trong lòng hắn nhanh chóng bổ sung thêm.

Bên trên là sương mù, là đen ngòm, là âm u, hắn một đường đi lên bằng đôi chân.

Khi hắn nhìn xuống, cửa cung điện biến thành một cái hố lóe sáng, ngẩng đầu và cúi đầu, hắn thậm chí có một khoảnh khắc không phân biệt được mình đang đi lên hay đi xuống.

Lâu Cận Thần tiếp tục bước đi, vẫn leo lên cầu thang, cuối cùng hắn nhìn thấy một bình đài, khi đặt chân lên đây, hắn nhìn thấy một người đàn ông gầy gò đứng đó chắp tay sau lưng, trước mặt người đó là ảo ảnh đại dương.

Lâu Cận Thần rất rung động.

Hắn không phải là người chưa từng nhìn thấy trường hợp lớn, hắn không phải người của thế giới này, nên dù là chuyện ly kỳ đến mức nào lẽ ra hắn không nên bị dọa sợ, hơn nữa hắn còn đi qua một số thành trì ở vực ngoại, kiến thức rộng hơn nhiều người.

Nhưng khi hắn nhìn thấy biển ảo ở trước mặt quốc sư thì vẫn bị rung động mạnh.

Quốc sư xoay người lại, nhìn Lâu Cận Thần nói: "Ngươi biết đây là cái gì sao?"

Lâu Cận Thần lắc đầu.

Quốc sư trầm mặc một lúc sau, nói: "Ta thật ra cũng không được rõ lắm."

Lâu Cận Thần có chút kinh ngạc: "Quốc sư không rõ ràng vậy mà vẫn luôn canh gác ở đây?"

"Bởi vì có lẽ là ta gây ra." Quốc sư nói.

"Ồ?" Lâu Cận Thần càng kinh ngạc hơn.

"Năm đó ta trấn áp đại tư tế của Đông Thần Giáo ở đây, nhưng mọi chuyện không dễ dàng như tưởng tượng, tưởng chừng như ta trấn áp được nàng, nhưng thực ra ta không đi đâu được." Quốc sư nói.

"Ngươi không thể giết nàng sao?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Nếu như tiểu hữu muốn thử thì lát nữa có thể thử xem." Quốc sư nói.

"Vậy chỗ này là từ đâu mà ra?" Lâu Cận Thần tuy rằng cảm thấy hứng thú, nhưng cũng xác thực muốn biết chỗ này được tạo ra như thế nào.

"Ta trấn áp đại tư tế, nhưng nàng cũng triệu hoán Thần Mùa Đông buông xuống, mà ta cưỡng bức cắt ngang, hơn nữa ngăn cản 'Thần Mùa Đông' phá vỡ hư không, nơi này là đường hầm hư không mà năm xưa Thần Mùa Đông đã mở ra, ngươi hãy nhìn chỗ này."

Lâu Cận Thần nhìn theo hướng quốc sư chỉ, phát hiện bờ bên kia dường như đều bị bậc thang đè ép, giống lớp màng vỡ bị đè, không bị gió thổi rách to hơn.

"Ngươi cũng có thể đưa tay vào cảm nhận." Quốc sư mỉm cười nói.

Lâu Cận Thần tiến lên một bước, đi đến bên cạnh quốc sư, thò tay vào không gian hư ảo kia, chốc lát sau hắn cảm giác được lạnh thấu xương, đại dương ảo trong mắt hắn cũng đổi màu.

Nó biến thành một cánh đồng tuyết rộng lớn, lờ mờ nhìn thấy những tảng băng trôi.

"Những gì ngươi và ta nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, những hình ảnh xuất phát từ những suy nghĩ sâu thẳm nhất trong trái tim chúng ta. Đây là sự đáng sợ của hư vọng, cảnh tượng biến đổi theo lòng người, như vô tận vô định, nhưng nếu có thể an tâm định niệm là sẽ dạo chơi trong đó được."

Giọng nói của quốc sư âm thanh không nhanh không chậm, Lâu Cận Thần nhanh chóng xua tan băng giá trên tay.

Nhưng khi Lâu Cận Thần cảm giác được tay lạnh lẽo, hắn liền nghĩ tới một nơi.

Phong trấn huyệt trong Hỉ Yến Chư Thần Sơn, trên cửa mộ, lúc Lâu Cận Thần ấn vào cũng có cảm giác lạnh lẽo như vậy.

Ngay khi hắn vừa nghĩ tới đây, khung cảnh hư không trước mặt bắt đầu thay đổi nhanh chóng, biến thành một cánh đồng tuyết, như có một cơn gió hú thổi qua, hắn dường như là người duy nhất bước đi trên cánh đồng tuyết này.

Bốn phương đều không có giới hạn, ngẩng đầu chỉ thấy một vầng trăng lạnh lẽo soi sáng.

Ánh trăng chiếu vào người càng lúc càng lạnh, cái lạnh nhanh chóng thấm vào tận xương tủy.

Bình Luận (0)
Comment