Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 891 - Chương 891: Câu Thần Giả (2)

Chương 891: Câu thần giả (2) Chương 891: Câu thần giả (2)

Đứng ở nơi đó, thân thể Lâu Cận Thần nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, mặt, tóc, quần áo, mu bàn tay gần như phủ đầy sương giá. Khi tròng mắt của Lâu Cận Thần sắp kết bông tuyết thì quốc sư đứng ở bên cạnh nhìn, nhíu mày định ra tay, chợt thấy đáy mắt Lâu Cận Thần dâng lên ngọn lửa.

Kết quả là sương giá trên người hắn nhanh chóng tan đi, quốc sư nhìn ngọn lửa này, có cảm giác khủng bố.

Sau đó lão nhìn thấy Lâu Cận Thần luồn tay vào tóc rút ra một thanh kiếm, thanh kiếm nhỏ như một chiếc đũa ngắn, hắn cầm trong tay vung về phía hư không.

Nhìn thấy những tia lửa như cầu vồng bắn ra từ kiếm, lại nghe thấy tiếng hổ gầm túc sát, lạnh từ hư vô nhanh chóng rút đi, giống như bị một kiếm này chặt đứt liên hệ trong vô hình.

"Kiếm thuật của tiểu hữu đã thật sự có thể chém hư phá vọng, kiếm thuật quá giỏi." Quốc sư mang theo mấy phần cảm thán nói.

"Chỉ là một chút tự bảo vệ mình." Lâu Cận Thần cắm kiếm vào trong tóc, hắn vừa mới vung kiếm chém bóng trăng đột nhiên xuất hiện trong lòng, xem như là đòn dốc hết sức, quả nhiên chặt đứt liên hệ kia.

Lâu Cận Thần hỏi:

"Vậy là Thần Mùa Đông cứ quanh quẩn không đi à?"

"Sao ngài chịu đi được?" Quốc sư nói: "Ngài chỉ còn một bước nữa là có thể tới đây, làm sao có thể bằng lòng từ bỏ? Ta và ngươi ở đây, nói về ngài, nghĩ đến ngài là ngài sẽ luôn cảm ứng được chỗ chúng ta, thế giới này chỉ cần còn có tồn tại tín chúng của ngài thì một phương thế giới của chúng ta vĩnh viễn không thể trốn khỏi ánh nhìn của ngài."

Lâu Cận Thần đã hiểu.

"Nói cách khác, ngài đã mở ra khe hở này?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Đúng vậy, ngài suýt thành công." Quốc sư nói.

"Vậy tại sao bây giờ ngài không tới?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Bởi vì ta ở đây?" Quốc sư cười nói: "Ngươi quá coi thường ta, cũng quá xem trọng 'Thần Mùa Đông' này."

Quốc sư chắp tay sau lưng, nhìn vào khoảng không trước mặt, nói: "Khi nhìn vào khoảng không này, ngươi cho rằng là Thần Mùa Đông, nhưng đó đều là bị đối phương thi pháp, cứ đinh ninh đối phương là vô cùng cường đại, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, đối phương ở trong hư vọng, nếu đi vào phương thế giới của chúng ta thì như cá lên bờ, cần quá trình thích ứng. Một số tu sĩ thần pháp sau khi đạt được thần pháp cần thích ứng trong thế giới chúng ta, bọn họ cũng cần phải thích ứng."

"Từ ảo đến thực, không đơn giản như vậy. Thế giới khác biệt, quy tắc khác nhau. Khi họ đi từ ảo đến thực tế, thoát khỏi xiềng xích của thực tế và quay trở lại ảo, họ sẽ trở thành tồn tại không chịu trói buộc." Quốc sư nói.

Lâu Cận Thần vẫn luôn có phỏng đoán này, bây giờ nghe được lời của quốc sư thì càng khẳng định.

Hắn không khỏi hỏi: "Vậy, quốc sư có biết sự khác biệt giữa tu sĩ trong giới ngoại tinh vũ và Bí Linh trong hư không không?"

"Người trong giới ngoại tinh vũ giống như chúng ta, chẳng qua giới của chúng ta bế tắc, không biết bên ngoài, có lẽ thật lâu trước kia chúng ta có liên thông với bên ngoài, nhưng sau này thì không, ít nhất từ những truyền thuyết có thể mơ hồ thấy từng có đại chiến giữa giới vực." Quốc sư nói.

"Bí Linh trong hư vọng thì tồn tại ở hư vọng, thần thông giữa hư và vọng, đối với tu sĩ trong giới vực khác thì thật ra cũng giống như vậy. Nhưng Bí Linh này do hư đến thực, lại quay về hư mới có thể chân chính thành thần linh một phương, tín chúng truyền bá các đại giới vực, như vậy mới là tồn tại bất tử."

"Nếu vậy thì tại sao những kẻ ở giới ngoại muốn vào thì cần phá màng của giới vực, còn Thần Mùa Đông thì không?" Lâu Cận Thần lại hỏi.

"Bởi vì bản thân Thần Mùa Đông là một tồn tại của hư vọng, sự tồn tại của ngài như ý niệm, nhưng mặc dù như vậy, liên hệ giữa ngài và thế giới này lâu cũng cỡ trên nghìn năm, thậm chí càng xa xôi, do hư đến thực chỉ còn cách một bước, cũng là quá trình dài lâu."

"Đương nhiên, những kẻ đoạt xá ký sinh trong tim người hiến tế là con đường nhanh nhất, nhưng loại này có giới hạn lớn, cần có một quá trình dài để dịch hình đổi thai." Quốc sư nói.

Lâu Cận Thần hiện tại đã tìm hiểu rõ ràng, trong lòng có một khái niệm, hắn nhìn hư ảo ở trước mắt, đột nhiên cười nói: "Thật ra có thể nói mảnh hư ảo này là Thần Mùa Đông."

"Cũng có thể nói như vậy, ngài tồn tại trong lòng chúng ta, chưa vào thế giới của chúng ta nên không thể thật sự sinh ra hình dạng." Quốc sư nói.

"Vẫn là quốc sư lợi hại, xây một tòa cung điện ở đây, ta thì thấy không phải ngài không muốn rời đi mà là bị quốc sư đóng đinh rồi." Lâu Cận Thần đột nhiên cảm thán nói.

Trên mặt quốc sư hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là nụ cười, tựa như lão đã làm được chuyện đắc ý nhưng không muốn tự mình nói ra, đã bị người khác nhìn ra, lão làm bộ dè dặt nhưng mở cờ trong bụng.

Quốc sư nói:

"Đúng vậy, ta muốn bắt Thần Mùa Đông lâu rồi, chỉ là đáng tiếc nhiều năm qua ta vẫn chưa thể đóng đinh ngài, không thể thật sự trói lại."

Bình Luận (0)
Comment