Lâu Cận Thần nói:
"Ta thì thấy Thần Mùa Đông đại nhân tham lam như rắn nuốt voi."
"Hả, tại sao nói vậy?" Quốc sư liếc nhìn Lâu Cận Thần, hỏi.
"Vô Tận Sơn không ngừng tăng thêm, đó là bởi vì ngươi cần tăng cường trấn áp, chứ không thì cần gì như vậy." Lâu Cận Thần nói.
Quốc sư nói:
"Hay, thật sự là xưa đâu bằng nay, mới xa cách mấy chục năm đã phải nhìn với cặp mắt khác, ở trong mắt ngươi e rằng đã không có bao nhiêu bí mật. Lão Vu này rời khỏi Linh Vu Điện đến Đông Châu, không có bao nhiêu người lọt vào mắt ta, mà ngươi cũng là một trong số đó."
"Ha ha, có thể lọt vào mắt quốc sư thật là vinh hạnh, chỉ là không biết quốc sư có nghĩ tới chưa? Ngươi trấn áp ở đây muốn giam cầm Thần Mùa Đông, bên cạnh lại có một Bí Linh đang dịch thai đổi hình."
Lâu Cận Thần nói xong, sắc mặt quốc sư trở nên nghiêm túc.
Lâu Cận Thần nhìn quốc sư ở trước mặt, hắn có thể khẳng định đối phương đã biết chuyện này.
Lúc trước hắn nhìn thấy bộ dáng của Càn Vương Dương Huyền Diệp đã cảm giác trong người hắn ta còn có thứ gì, khi định xem tiếp lại bị một lão tướng trong Giáp Binh Đạo bắn tên ngắt ngang.
Hắn cũng không có cưỡng bức xem, lúc này nghe thấy quốc sư nói có một số Bí Linh thông qua phương thức dịch thai đổi hình sống ở thế giới.
Lâu Cận Thần chợt nghĩ đến Giang Sinh trong Giang Châu thành, hắn ta không xem như Bí Linh đơn thuần ra từ hư vọng, bởi vì hắn ta vốn tồn tại trong thế giới chân thực này, cho nên hắn ta đột nhiên diễn sinh ra ý thức khác, giáng sinh trong thành.
Hắn ta cũng thông qua cơ thể mẹ của loài người mang thai đẻ ra.
Bí Linh như vậy đến từ hư vọng hiển nhiên khó khăn hơn nhiều.
Hơn nữa, Lâu Cận Thần còn nghe nói mỗi một đời Càn Vương đều là sau khi thành vua liền đạt được một loại năng lượng pháp thuật mạnh, trước kia hắn không biết là cái gì, hiện tại cũng là đại khái đoán được.
"Quốc sư định làm sao?" Lâu Cận Thần hỏi.
Quốc sư nhìn Lâu Cận Thần chăm chú, dường như muốn nhìn thấu hắn, lão im lặng một lúc chợt cười lớn.
"Khi ta nhìn thấy ngươi năm đó, ngươi khí hợp kiếm ý, làm việc lộ rõ mũi nhọn, chỉ tin mình đúng, vô luận là ai cũng giết hết. Nhiều năm qua, tuy ta không rời núi nhưng cũng biết chuyện thiên hạ, thường nghe sự tích của ngươi, nhưng ít thấy ngươi tùy tiện giết người, vốn cho rằng ngươi đã sửa đổi tính tình, xem ra cũng không có."
Quốc sư ánh mắt lấp lóe, nói tiếp:
"Thì ra ngươi ngạo với bên trên nhưng xót thương cho kẻ dưới, cho dù là năm đó ngươi thấy ta, tuy rằng ngôn ngữ có chút tôn trọng, nhưng bên trong lại cũng không có bao nhiêu tôn kính."
"Người ta tôn kính nhất định phải có đức hạnh khiến ta ngước nhìn, quốc sư tu hành trước, ở trong mắt ra cũng chỉ là đi trước một bước mà thôi, bản thân ta rất rõ ràng, có một số việc và lựa chọn là chính ta không thể làm, không liên quan gì đến tu hành pháp thuật cao hay thấp."
Lâu Cận Thần nói: "Tuy cuộc đời trăm năm vội vã nhưng đối với người bình thường thì chỉ có ba, bốn mươi năm để làm, thời gian ngắn ngủi như vậy lại có người có đức hạnh khiến người rung động."
"Mấy năm nay, ta ít đi trong thiên hạ là bởi vì cảm thấy cuộc sống của người bình thường quá bi khổ, mà ta lại vô lực thay đổi, ta cảm giác được chính mình nhỏ bé." Lâu Cận Thần nói: "Điều này khiến tâm trạng của ta không tốt."
Quốc sư cười nói: "Vậy ngươi hiện tại nhìn thấy tất cả điều này thì định làm gì?"
"Ta chỉ đến đây để hỏi ngươi một số vấn đề, bây giờ ta hỏi xong rồi, còn những chuyện khác, có lẽ họ chỉ là muốn mượn phương thế giới của chúng ta để giáng sinh, không thấy làm ác thì sao có thể vì phỏng đoán tội mà tiêu diệt?" Lâu Cận Thần nói.
"Vậy thì ngươi có biết rằng thành tựu của mỗi vị thần thực sự đều đi kèm với sự suy tàn và hủy diệt của một giới vực không? Tuy trong giới vực của chúng ta không có ghi chép gì về thần linh trưởng thành, nhưng tại sao mọi người đều ngăn cản Bí Linh ký sinh và buông xuống? Đây không chỉ là bởi vì những hiến tế kia, ta cho rằng, đây là ký ức của giới vực chúng ta." Quốc sư nói.
"Ý của ngươi là, trong giới vực của chúng ta từng có 'thần linh' trưởng thành?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Có lẽ có, hoặc không, ghi chép lịch sử mà chúng ta biết quá ngắn, nhưng giới vực tồn tại thời gian dài như vậy, trước thời đại sương mù kia là tình huống gì? Không có người biết." Quốc sư nhìn hư không, cảm thán nói.
Lâu Cận Thần không nói gì, mục đích chuyến đi của hắn đã đạt được, nhưng lại có vấn đề mới.
"Ta biết Càn Quốc vương thượng suốt thời gian qua vẫn lén lút tế tự Bí Linh, nhưng mặt ngoài có Thần Mùa Đông làm che giấu, ta cũng không cách nào bắt lấy chứng cứ, hơn nữa, Dương Huyền Diệp có thiên phú thâm sâu, khiến ta và đại tư tế của Thần Mùa Đông đấu với nhau nhiều năm, không rảnh tay được."
Quốc sư bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra giữa ông và Đại Càng vương thượng.