Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 893 - Chương 893: Hư Không Thêu Dệt (2)

Chương 893: Hư Không thêu dệt (2) Chương 893: Hư Không thêu dệt (2)

"Nhưng ta đã được ngươi giúp đỡ trấn áp đại tư tế, nhưng đại tư tế và Thần Mùa Đông có liên hệ sâu sắc ngoài dự đoán của ta. Ta đã dùng hết mọi thủ đoạn mới khiến vị Thần Mùa Đông này buông xuống nơi đây."

"Không phải ta giam cầm Thần Mùa Đông ngay tại chỗ này, mà chính ngài ấy quanh quẩn không chịu đi, cảm thấy tùy thời đều có thể công phá. Nhưng ngài đã đánh giá quá thấp ta. Cuối cùng, cho dù ngài muốn rời đi cũng không được." Quốc sư cười nói.

"Điều này dẫn đến quốc sư không thể lo bên Dương Huyền Diệp? Mà Dương Huyền Diệp thấy quốc sư không rảnh tay nên dựng dục thai chuyển kiếp của Bí Linh? Chẳng lẽ hắn cũng đang chờ cơ hội này à?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Có lẽ vậy, trong giới vực này chắc chắn không ít người giống như Dương Huyền Diệp." Quốc sư nói.

Lâu Cận Thần không khỏi nhớ lại bộ dáng của Dương Huyền Diệp mỗi lần mình nhìn thấy hồi xưa.

Khí khái một người trên vạn người đó để lại ấn tượng sâu sắc cho Lâu Cận Thần.

Dù sao đây là lần đầu Lâu Cận Thần nhìn thấy đế vương nhân gian trong thế giới này.

"Cho nên, ta muốn nhờ tiểu hữu đi xem một chút, nếu không thể làm được gì nữa thì cứ rời đi, còn nếu có thể cứu vãn, ta nghĩ kiếm của tiểu hữu sắc bén, tuyệt đối sẽ không mềm tay." Quốc sư thành khẩn nói.

Lâu Cận Thần không đáp lại, ngược lại hỏi: "Nói đến thì, ta còn không biết lai lịch và tên thật của quốc sư?"

Lâu Cận Thần không hoài nghi gì nhiều về thân phận của quốc sư, dù sao có Nhân Tu Bảng chứng minh quốc sư vẫn là thuộc về loài người.

Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng nhân vật như quốc sư sẽ không dễ dàng bị hoen ố.

Quốc sư thở dài một hơi, nói:

"Tên của Lão Vu hẳn là đã được ngươi biết từ lâu. Ta họ Vương, tên Sách, theo học ở Vụ Ẩn Châu, Linh Vu Miếu, truyền thừa mạch Vu Chúc, sau khi thành tựu đệ tứ cảnh thì rời khỏi Linh Vu Miếu, đi tới Đông Châu an thân lạc hộ, mãi cho tới ngày nay."

Trong lúc quốc sư tự giới thiệu thì Lâu Cận Thần đã từng bước đi xuống.

Khi quốc sư nói xong Lâu Cận Thần đã đi được nửa đường quay lại hỏi:

"Tại sao quốc sư không mời ta giúp ngươi hàng phục vị Thần Mùa Đông này?"

"Bởi vì đây là người ngoài không thể giúp được, có thêm ngươi cũng không thể làm thêm thứ gì." Quốc sư nói.

Lâu Cận Thần gật đầu, đang muốn xoay người, lại quay đầu, hỏi: "Quốc sư có biết Thái Học Sơn Trường Bàng Tắc đã đi đâu không?"

Quốc sư trầm tư một lúc sau, nói: "Hắn không nói, nhưng ta cảm thấy có lẽ đã đi nơi sâu hơn trong âm thế, đi tìm một loại thuốc chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng nếu nói có một người biết, nhất định là Dương Huyền Diệp."

Lâu Cận Thần có chút nhíu mày, bởi vì ngay lúc đó Thái Học Sơn Trường Bàng Tắc không phải nói như vậy, nhưng chưa chắc người ta phải nói.

Lâu Cận Thần không còn gì để hỏi nên quay người tiếp tục đi xuống cầu thang, quốc sư đứng ở phía trên nhìn bóng dáng Lâu Cận Thần càng ngày càng nhỏ, từng bước một biến mất trong cửa trắng bên dưới.

Sau đó cánh cửa đóng lại, chỉ để lại khung cảnh hư ảo phía sau hắn trong toàn bộ không gian.

Trong đại điện lấp lánh tia sáng rực rỡ, trong hư không xuất hiện một số thứ như bảo thạch hình thành một loại trận pháp huyền diệu, quốc sư vung lên một cây kim vàng xâu sợi chỉ bảy màu đâm vào hư không mà Thần Mùa Đông gửi thân vào, nhưng đã xuyên qua không khí.

Tia sáng dường như muốn thêu hư không này thành bức tranh, trong cảnh tượng hiện ra giữa hư không lúc thì cảnh trăng, một lúc sau là cảnh tuyết, lúc khác là gương mặt phụ nữ mặt lạnh như băng mà tức giận.

Quốc sư muốn thêu một lá pháp kỳ, phải thêu Thần Mùa Đông vào trong đó, chờ khi pháp kỳ hoàn thành, vung lên là tương đương với xua đuổi Thần Mùa Đông, đây sẽ là một pháp bảo.

Thứ có thể gọi là pháp bảo thì không đơn giản, có thể khiến một người tăng gấp đôi năng lực đấu pháp.

Lâu Cận Thần đi ra Vô Tận Sơn, ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh, trong mắt hắn, cảnh sắc núi non này không có thật, mà là hư ảo, là pháp ý tích tụ.

Hắn không dừng lại bao lâu, nhảy lên, xuyên qua sương mù trên núi, thẳng lên mây, Vô Tận Sơn ở sau lưng hắn lại ẩn vào sương mù.

Lâu Cận Thần nhảy người rơi xuống ngoài thành, đáp xuống đất, ẩn vào hạt bụi và ánh sáng rực rỡ.

Lâu Cận Thần từng bước đi vào kinh thành này. ...

Khi Lâu Cận Thần chuẩn bị vào thành thì có một người đàn ông bước nhanh ra ngoài.

Người đàn ông này mặc một chiếc áo gấm màu xanh, hở ngực, eo cột dây lưng màu bạc, treo túi báu vật lủng lẳng.

Thắt lưng giắt một thanh đoản kiếm vỏ bạc, chuôi kiếm khảm một viên hồng ngọc hình trái tim.

Trên đầu đội một chiếc ngân quan, chân đi đăng vân ủng màu đen, sải bước ra bên ngoài thành.

Lâu Cận Thần có thể nhìn thấy hắn ta, nhưng hắn lại không nhìn thấy Lâu Cận Thần.

Thoạt nhìn Giả Ngọc càng tuấn tú hơn, qua nhiều năm vẫn cho cảm giác công tử gấm lụa.

Sau khi Giả Ngọc ra khỏi thành thì bay lên như mây xanh, bay về phía Vô Tận Sơn, có lẽ là tiếng chuông ở Vô Tận Sơn đã khiến người dân trong thành bị kinh động, thân là đệ tử của Vô Tận Sơn đương nhiên hắn ta phải đi xem có chuyện gì.

Bình Luận (0)
Comment