Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 894 - Chương 894: Khi Cố Nhân Mất, Mọi Sự Cũng Tan Biến (1)

Chương 894: Khi cố nhân mất, mọi sự cũng tan biến (1) Chương 894: Khi cố nhân mất, mọi sự cũng tan biến (1)

Lâu Cận Thần vào thành và đang đi dạo trên đường phố.

Người dân trong thành sống sướng hay khổ chỉ cần nhìn là biết.

Khi người trên đường đều không có tinh khí thần thì chứng minh người dân ở thành này đang có cuộc sống rất kém.

Lâu Cận Thần vào trong thành, phát hiện bên trong cho cảm giác ủ ũ, giống như rau ngoài đồng thiếu độ ẩm vì thời tiết quá khô.

Lâu Cận Thần không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời lần nữa, trong mắt tự nhiên tỏa ra quang vận huyền diệu, lần này hắn nhìn kỹ dòng khí lưu trong thành, phát hiện thành khí đều bị hút về phía hoàng cung.

Lúc trước Lâu Cận Thần từ bên trên nhìn xuống chỉ cảm thấy đây là thành khí tự nhiên theo lực hướng tâm, bởi vì đó là hoàng cung, nơi ở của chủ thành khí, nên chảy về hướng đó là bình thường.

Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy nhân khí trong thành đều là đang không ngừng bị cắn nuốt, việc này cũng dẫn đến trạng thái tinh thần lực của người trong thành kém.

Khí không ngừng bị cắn nuốt, khí yếu thì thương thần, tiếp đó là ảnh hưởng tinh huyết trong thân, cả người dần suy sụp.

Lâu Cận Thần đi trên đường, phát hiện trong thành không có nhiều tu sĩ, thậm chí có thể nói không có tu sĩ chân chính, so với những chủ thành khác mà hắn từng thấy, số người ở đây rõ ràng ít hơn rất nhiều.

Một đường đi tới, Lâu Cận Thần hiếm khi nghe thấy ai la hét trên đường, dường như họ không còn sức lực.

Lâu Cận Thần đến trước cửa Thi phủ, hắn nhớ kỹ năm đó mới tới đây, cảm giác xem cánh cổng tuy không cao nhưng đầy túc sát, hiện giờ cư nhiên đã suy tàn, tường viện mọc đầy cỏ dại.

Lâu Cận Thần đi lên gõ cửa, một lúc lâu sau mới có một lão bộc mở cửa.

Lão bọc tóc muối tiêu, thân thể đã còng xuống, nhìn thấy Lâu Cận Thần thì trong mắt tràn đầy vẩn đục, nhưng vẫn nhận ra Lâu Cận Thần.

Dù sao Lâu Cận Thần xem như một trong những đại nhân vật nổi tiếng nhất mà lão từng gặp.

Lâu Cận Thần cũng nhận ra lão.

"Lão nhân gia, còn nhận ra ta sao?" Lâu Cận Thần hỏi.

Lão nhân nói:

"Ta nhận ra ngươi, ta nhận ra ngươi. Ngươi là bằng hữu của thiếu gia, Lâu Kiếm Tiên nổi tiếng thiên hạ."

Lâu Cận Thần hỏi:

"Lão nhân gia quá khen, nào phải Kiếm Tiên gì, chỉ là một người dùng kiếm. Không biết Thi Vô Tà đi đâu rồi?"

"Vô Tà thiếu gia đi tìm giáo chủ của Ngũ Tạng Thần Giáo rồi." Trong giọng nói của lão nhân tràn đầy lo lắng và bi thương.

Lão từng chứng kiến thời kỳ hoàng kim của Thi phủ, khi đó Thi Thần Bộ vẫn còn, thiếu gia tuổi trẻ tài cao. Sau đó lão gia Thi Thần Bộ tuy bắt giáo chủ của Ngũ Tạng Thần Giáo Khổng Tuyên, ngược lại bị Khổng Tuyên giết.

Vì vậy, trong nhiều năm qua Thi Vô Tà đã truy đuổi Khổng Tuyên để trả thù.

Lâu Cận Thần im lặng một lát, nói đến vụ Khổng Tuyên của Ngũ Tạng Thần Giáo giết người thì có dính líu đôi chút đến hắn. Thi Thần Bộ làm tổng bộ đầu trong kinh, đi bắt tu sĩ tùy ý giết người trong kinh thành cũng là chức trách.

Mấu chốt là tìm được nhưng không đánh lại, bị đối phương giết chết.

"Phu nhân còn ở đây không?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Hai mươi năm trước phu nhân đã qua đời, sau khi phu nhân đi thì thiếu gia cũng rời khỏi không còn trở về, chỉ để nắm xương già này, không biết có thể chờ tới ngày thiếu gia về hay không."

Lão nhân khóc thảm, Lâu Cận Thần nhìn lướt qua đỉnh đầu của lão nhân thấy trong sân đã mọc cỏ dại, có vài bụi cỏ bị nhổ, đặt dưới đất phơi nắng, trên móng tay của lão nhân cũng có một ít bùn đất.

Có thể thấy vừa rồi lão đang nhổ cỏ.

Lâu Cận Thần lấy một mình đan dược bồi bổ huyết khí mà mình nhặt được ra khỏi túi báu vật, nói:

"Ngươi hãy cầm lấy bình thuốc này, nếu có thể dời đi được thì cố gắng ra ngoài thành ở. Sống ở đây sẽ không tốt cho sức khỏe của ngươi."

"Tốt hay không cũng không quan trọng, ta sống chỉ vì chờ thiếu gia, ta chết cũng được đi hầu lão gia và phu nhân." Lão nhân nói.

Lâu Cận Thần im lặng một lúc, đặt lọ thuốc vào tay lão nhân rồi xoay người rời đi.

Thời gian vội vàng, nếu chỉ là ngước đầu nhìn mây trắng sẽ phát hiện bầu trời vẫn trong xanh, nếu chỉ nhìn vào những ngọn núi sẽ thấy núi vẫn xanh, thậm chí còn đẹp hơn.

Trời đất sẽ không bao giờ già đi, mây trôi cũng sẽ không, khiến người ta có cảm giác như thời gian chưa trôi qua, chỉ khi đến thế giới loài người mới phát hiện ra mấy thế hệ đã thay đổi.

Lâu Cận Thần bước đi nhàn nhã, giống như lúc hắn luyện kiếm trong thành này, nhưng hôm nay trời nắng ấm, hắn không còn cố ý che giấu bóng dáng nữa.

Đi dưới ánh nắng, để lại cái bóng chiếu lên vách tường thành hình thù quái dị.

Hắn đi qua Giả phủ, phát hiện Giả phủ cũng đìu hiu.

Lâu Cận Thần chợt muốn đi vào nhìn xem, bóng dáng hắn biến mất trong ánh nắng, bước qua cánh cửa đang mở.

Sau khi bước vào, hắn phát hiện trong phủ có trận pháp, nhân khí không bay lên bầu trời hòa cùng nhân khí khác.

Bình Luận (0)
Comment