Lâu Cận Thần dạo một vòng, tiếp đó hắn nhìn thấy có một người ngồi trong nhà chính.
Một lão phụ nhân ngồi ở đó, Lâu Cận Thần đi vào, hắn nhận ra được, người này đúng là lão thái thái của Giả phủ, Giả mẫu.
Bên cạnh bà ta chỉ có một nha hoàn chăm sóc, bưng nước trà đến, lại bưng tới chậu than.
Lâu Cận Thần đứng ở đây đánh giá bà ta, dường như bà ta cảm giác được, quét nhìn quanh, ánh mắt sinh ra nghi hoặc.
Lâu Cận Thần xem hơi thở trên người bà ta, vẫn là đệ tứ cảnh, nhưng con đường phía trước của bà ta đã sớm đến cuối, thọ nguyên sắp hết.
Bà ta vươn tay cầm gậy hình trăn đặt ở sau lưng.
Lâu Cận Thần hiện hình, chào:
"Lão thái thái mạnh khỏe."
Nha hoàn hầu hạ Giả lão thái thái nhìn thấy Lâu Cận Thần thì hét một tiếng, lại lập tức bịt miệng.
Sau khi Giả lão thái thái đang nhìn thấy Lâu Cận Thần, trong mắt rất là nghi hoặc, sau đó kinh ngạc, đứng thẳng lên, duỗi ngón tay chỉ hướng Lâu Cận Thần, nói: "Ngươi là . . . Lâu . . . Cung chủ!"
"Đúng là Lâu Cận Thần." Lâu Cận Thần nói.
"Lão thân may mắn, không ngờ ta sắp chết còn được nhìn thấy cung chủ của Kinh Lạc Cung nổi tiếng khắp thiên hạ, quá may mắn. Tiểu Hoàn, ngươi đi gọi Ngọc Nhi trở về." Giả mẫu nói.
Nha hoàn kia lập tức đáp:
"Vâng, ta đi kêu Ngọc gia ngay."
Giả mẫu nạt:
"Ngọc gia cái gì, ở trước mặt Lâu cung chủ thì không có gia."
"Vâng." Nha hoàn lui xuống.
Giả mẫu lúc này rất khiêm tốn.
"Kỳ thực ta chỉ là tới đây nhìn xem, quá khứ đều là do con người tạo ra, nếu con người không còn nữa, quá khứ cũng sẽ biến mất." Lâu Cận Thần nói.
"Đó là một câu nói hay. Khi người ta ở thì quá khứ còn đó. Khi người ta đi rồi, mọi thứ đều trở thành quá khứ." Giả mẫu cảm thán rằng: "Ai mà ngờ thanh niên năm đó lẻ loi một mình cầm kiếm hiện giờ bây giờ đã nổi tiếng khắp thế giới."
"Ha ha." Lâu Cận Thần cười nhẹ.
Giả mẫu nói:
"Là Giả phủ không có phúc đó."
"Không phải ngươi có cháu gái gả vào cung sao?" Lâu Cận Thần hỏi: "Hiện tại thế nào?"
Lâu Cận Thần đến để hỏi cái này.
"Ài." Giả lão thái thái thở dài một tiếng, nói: "Hết thảy đều là mây khói bay đi."
"Là sao thế?" Lâu Cận Thần nghi hoặc nói.
"Đều chết rồi!" Giả lão thái thái mang theo mấy phần bi khổ nói.
"Tranh vị thất bại?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Tranh vị thất bại cũng không có gì, đến mức bỏ mình, khổ nỗi chết không rõ ràng, bao gồm cháu gái của ta cũng không trở về." Giả lão thái thái thở dài nói.
Lâu Cận Thần hỏi:
"Vậy ngươi biết chuyện gì xảy ra sao?"
Giả lão thái thái hé môi, cuối cùng lắc đầu nói:
"Tòa thành này là thành ăn thịt người, còn có thể như thế nào?"
"Ồ, vậy thì sao ngươi không rời đi?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Ta có thể đi đâu? Già rồi, chết không đáng tiếc." Giả lão thái thái nói.
"Ừm." Lâu Cận Thần gật đầu, nói: "Giả lão thái thái, vậy Lâu mỗ xin cáo từ."
Lâu Cận Thần xoay người định đi, Giả lão thái thái đột nhiên nói: "Lâu cung chủ, hai đứa nhỏ kia sống có ổn không?"
Giả mẫu nhìn bóng dáng của Lâu Cận Thần nhanh chóng mờ đi, bị thiên quang nhấn chìm, qua một hồi lâu mới nghe thấy có âm thanh truyền đến: "Rất tốt!"
Lâu Cận Thần ra Giả phủ không lâu sau thì Giả Ngọc vội chạy về, lòng bàn chân sinh bụi, quanh thân tuôn ra gió, khẽ cau mày, có sốt ruột, cũng có cảm xúc khó tả.
Lâu Cận Thần không dừng lại, đi ngang qua hắn ta, hướng về phía cung điện.
Khi Lâu Cận Thần quyết định bước vào hoàng cung thì cảm giác lạnh lẽo u ám.
Đây là một dấu hiệu nguy hiểm.
Vào cung sẽ rất nguy hiểm, nhưng Lâu Cận Thần vẫn muốn đi xem một chút.
Hắn đi tới cửa cung điện đã đóng kín, trong mắt hắn, cửa cung điện phủ đầy phù văn, nhưng bóng dáng Lâu Cận Thần lại theo ánh sáng lẻn vào khe hở trên cửa.
Cung điện rất lớn, hắn đang đi vào bên trong, tuy nhiên trước đó hắn đã nhìn thấy hình ảnh tổng thể của hoàng cung từ trên bầu trời.
Hắn đi thẳng đến chỗ của Dương Huyền Diệp.
Lâu Cận Thần thấy người đi tuần tra khắp nơi, đều là người của Giáp Binh Đạo.
Lúc sắp tới gần, Lâu Cận Thần phát hiện giáp binh giống như dã thú bị kinh động.
Dã thú trên núi có thể cảm nhận được nguy hiểm ngay cả khi không có người ở gần.
Những giáp binh trong quân dường như cũng có năng lực này, Lâu Cận Thần thụt lùi mấy bước, tiếp đó nhìn thấy có một lão tướng quân đi ra.
Lão tướng quân nhìn khắp nơi với ánh mắt như ưng như sói.
Tay lão cầm thanh đao, mắt lóe tia sáng.
Lão chống đao xuống đất, khép mắt lại, tiếp đó lẩm bẩm nói: "Thảo mộc giai binh."
Đứng ở nơi đó, Lâu Cận Thần cảm giác được xung quanh hoa cỏ vào lúc này đột nhiên thay đổi, một gốc cây, một ngọn cỏ vào giây phút này dường như đều thành lính gác.
Lâu Cận Thần ẩn mình trong ánh sáng, đột nhiên trở nên không hài hòa trong mảnh thiên địa này.
Những lính gác dường như đã phát hiện ra hắn đang ẩn náu ở đó, đồng thời, đám giáp binh cũng nhìn về phía hắn.