Lúc này, Lâu Cận Thần tựa hồ đang ở giữa một đám kẻ địch, đứng giữa giáp binh hữu hình và vô hình, toàn bộ hoàn cảnh thay đổi, khiến hắn không thể dung hợp, tự nhiên không cách nào ẩn đi thân hình.
Đương nhiên, thân thể của hắn thì mắt thường cũng vẫn như cũ không cách nào nhìn thấy, nhưng những hoa cỏ, cây cối đều giống như có thể cảm thụ được, giống như là ngươi không thấy người này, nhưng sờ được, chạm vào được. Ở giữa đội ngũ nhưng không thể chen vào hàng được, lạc lõng bên ngoài đội ngũ thì là loạn binh.
Rất dễ bị phát hiện.
"Không biết là vị bằng hữu nào đùa giỡn với Đại Càn Quốc?"
Lão tướng quân đôi mắt sắc bén như đao, ánh mắt xuyên thấu nguyên khí trong hư không và ánh nắng chiều.
Lâu Cận Thần không có trốn thoát, hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, thân hình của hắn tựa như vừa lột ra một tấm màn mây và ánh nắng, một cơn gió vô hình thổi bay quần áo của hắn.
Vạt áo và tay áo màu xám trắng của Lâu Cận Thần bay trong gió.
Tất cả Giáp Binh Đạo đều nhìn về phía Lâu Cận Thần, tay họ đã đặt trên chuôi kiếm. Lâu Cận Thần đã từng nhìn thấy giáp binh giết địch, công kích của bọn họ cũng không quá huyền diệu lại cực kỳ túc sát sắc bén.
Dùng pháp thuật lòe loẹt ở trước mặt bọn họ giống như là tìm cái chết.
Lão tướng quân uy nghiêm uy hiếp:
"Ngươi rốt cuộc là ai? Lúc trước thì rình rập Đại Càn hoàng cung, hiện tại lại xâm nhập hoàng cung, ngươi muốn đối địch với Đại Càn vương quốc ư?"
Lâu Cận Thần lại nhìn lão tướng quân, hắn khẳng định trước đây chưa từng gặp qua lão, nên lão không nhận ra hắn cũng hợp lý, nhưng Lâu Cận Thần biết lão nhất định đoán được mấy phần.
"Mỗ là Lâu Cận Thần, vào kinh tìm người giải thích nghi hoặc, ngẫu nhiên thấy bên trong hoàng cung này dường như phát sinh chuyện gì khó lường nên muốn nhìn cho rõ." Lâu Cận Thần nói.
Lão tướng quân hỏi:
"Ngươi là Lâu Cận Thần, ngươi thân là chủ của một phủ thuộc Đại Càn vương quốc, nhận lệnh của triều đình mà sao không biết lễ, không biết tôn ti?"
"Lão tướng quân nói đùa, ta quản lý Giang Châu chỉ là vì không nỡ nhìn Giang Châu hỗn loạn, không phải là do triều đình ra lệnh. Con người của ta cả đời thích tự do, nếu có kẻ ỷ vào thân phận ra lệnh cho ta thì trong lòng ta sẽ khó chịu bức bối, thời gian lâu khó tránh làm mấy chuyện lấy hạ phạm thượng, xác thực là không biết tôn ti." Lâu Cận Thần chậm rãi nói.
Lão tướng quân đã ý thức được Lâu Cận Thần đến không có ý tốt, siết chặt đao, nói: "Dù thế nào, Đại Càn Quốc và ngươi cũng không có bất cứ thù hận."
"Tướng quân không biết nhiều về Lâu mỗ rồi, ưu điểm của Lâu mỗ thì chưa rõ, nhưng lại có nhiều khuyết điểm. Lo chuyện bao đồng, chống kẻ mạnh thích danh tiếng, trong lòng thường nghĩ 'lấy kiếm làm gốc' đo lường chuyện của thiên hạ vương quyền phú quý, so với kiếm của ta thì bên nào bén hơn?"
"Xem ra Lâu cung chủ tới đây có ý xấu, nhưng xin hãy nói cho ta biết Lâu cung chủ muốn gì. Nếu có thể thỏa mãn Lâu cung chủ, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi bằng bất cứ giá nào." Lão tướng quân vẫn đè nén tức giận, cố gắng nói chuyện đàng hoàng.
Lâu Cận Thần phát hiện, nhiều năm như vậy, giờ thì người ta đối mặt với hắn phải cố kiềm nén cơn giận, nhẫn nhịn hắn.
"Không biết tên của lão tướng quân là gì?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Bản tướng, Dương Cấm Phương!" Lão tướng quân nói.
Lâu Cận Thần suy nghĩ một hồi, xác thực là chưa nghe qua, hỏi:
"Giáp Binh Đạo này là lão tướng quân mở mang đến cảnh giới hiện giờ?"
"Nếu Lâu cung chủ muốn xem Giáp Binh Đạo thì bản tướng có thể dâng lên bí thư, chỉ xin Lâu cung chủ rời đi, được chứ?" Dương Cấm Phương vẫn đang cố gắng khiến Lâu Cận Thần rời đi.
"Ha ha, mặc dù Lâu mỗ có chút tò mò, nhưng không cảm thấy có nhất định phải làm giao dịch như vậy, hơn nữa, Dương lão tướng quân có biết bên trong đang dựng dục cái gì không?" Lâu Cận Thần hỏi.
Dương Cấm Phương chậm rãi nói: "Bên trong dựng dục đế vương của Đại Càn Quốc sẽ bay lên cửu tiêu!"
Lâu Cận Thần không nói nữa, thay vào đó rút trâm kiếm trên búi tóc ra, đầu ngón tay chuyển một vòng, thuận tay ném tới trước, tiểu kiếm đã hóa thành lưỡi kiếm dài ba thước, mũi kiếm rung động, phát ra tiếng kiếm rung.
Kiếm dựng ở trước người, hắn vươn tay phất qua mũi kiếm, nói:
"Nếu đã biết nhân đến từ quả nào thì không cần hỏi 'tại sao'! Ta thấy chư vị mỗi đao đều như bay lên, Lâu mỗ đang định lĩnh giáo đao pháp của các vị."
Lâu Cận Thần thốt lời, trên người toát ra túc sát ngút ngàn, giống như trở lại năm tháng nhị cảnh, tam cảnh, cầm kiếm liều mạng.
Dương Cấm Phương chống đao xuống đất, lòng bàn tay siết chặt cán dao, nhìn chằm chằm vào Lâu Cận Thần, đột nhiên nói: "Giết!"
Một tiếng 'giết' phát ra, một luồng sát khí sắc bén lao về phía Lâu Cận Thần, giống như một thanh đao vô hình.
Keng keng keng!
Một chuỗi âm thanh đao ra khỏi vỏ, mỗi giáp binh sau khi rút đao thì vung đao lên, rung như cánh ve, dựng đứng chém xuống, một đao một bước đã vượt qua hơn mười bước, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Lâu Cận Thần.