Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 897 - Chương 897: Giáp Binh (2)

Chương 897: Giáp binh (2) Chương 897: Giáp binh (2)

Thân pháp rút ngắn khoảng cách như vậy làm Lâu Cận Thần rất ngạc nhiên.

Không chỉ một người, nhóm giáp binh rút đao đầu tiên đều làm được.

Trong mắt Lâu Cận Thần, hắn nhìn thấy một luồng ánh sáng từ nhiều góc độ khác nhau chém xuống, nếu hắn là một người chỉ biết thi pháp thì dù là đệ lục cảnh e rằng cũng sẽ phải nuốt hận dưới ánh đao này.

Mỗi ánh đao đều là mông lung, giống như có hơi nước chấn động, Lâu Cận Thần biết đây là đao quá nhanh, cùng với đao pháp hình thành từ cách múa đao đặc biệt.

Đường chém của mỗi người đều là chiêu tấn công.

Lúc này, Lâu Cận Thần toàn thân hưng phấn lên, thân thể cũng chấn động khói bụi, dường như đứng yên, lại dường như chuyển động.

Các bóng ma dâng lên từ người hắn, mỗi cái bóng đều đâm ra một ánh kiếm, bóng dáng vươn ra thân thể của hắn, nhưng nền móng lại vẫn còn trong người.

Cũng chỉ tấn công không phòng thủ.

Trông Lâu Cận Thần giống như một bông hoa đột nhiên nở rộ, hoặc dường như vỡ nát, trong tích tắc chợt thu về, những ánh đao đã mất đao ý, chỉ còn theo quán tính rơi xuống người Lâu Cận Thần. Kiếm trong tay hắn vẽ một vòng ánh kiếm trước mặt, cuốn lấy tất cả những ánh đao.

Đám người đều ngã nhào, giữa hai chân mày của mỗi người đều có một vết kiếm, ánh mắt tán loạn.

Lão tướng quân Dương Cấm Phương lại một lần nữa thấp giọng quát:

"Giết!"

Lần này Lâu Cận Thần căn bản không có chờ ở chỗ đó, hắn cử động thân thể, ánh kiếm bọc người hắn, chợt lóe xuất hiện ở trước mặt lão tướng quân Dương Cấm Phương.

Kiếm đã đâm ra ngoài.

Sau đó Dương Cấm Phương gầm lên, giơ đao đỡ kiếm của Lâu Cận Thần.

Keng!

Dương Cấm Phương gạt kiếm của Lâu Cận Thần lệch sang một bên, nhưng lão cảm giác nhát chém đó không có sức mạnh, thậm chí có thể nói nó giống như một cơn gió, dễ dàng bị lão hất đi.

Cũng có thể nói là lão không đẩy lệch đi được, Lâu Cận Thần theo kiếm thuận thế né qua người Dương Cấm Phương, sau đó mũi kiếm giống như một cơn gió trắng, vòng qua lưng đao của lão với tốc độ nhanh hơn. Lướt nhẹ qua cổ lão ở giữa khoảng trống đao và cổ họng.

Kiếm thế nhẹ như cơn gió, nhưng sắc bén không đỡ nổi.

Đầu bay lên, máu tươi tuôn ra, mà Lâu Cận Thần đã xông vào đám giáp binh.

Chỉ thấy trong khoảnh khắc đó dường như có mấy chục bóng người xông lên, hội tụ thành một người thật ở sau lưng đám giáp binh kia.

Lâu Cận Thần đã xuất hiện ở cạnh cửa, không có một chút dừng lại, nghiêng người chen vào khe cửa.

Khoảnh khắc Lâu Cận Thần vào cánh cửa đó bỗng nghe thấy tiếng khóc bên tai.

Đó là tiếng khóc của một đứa trẻ, giống như tiếng khóc của một đứa trẻ lúc nửa đêm, như thể cảm thấy nguy hiểm, nhìn thấy thứ gì đó ô uế khiến nó sợ hãi.

Lâu Cận Thần biết, Bí Linh dịch thai đổi hình kia cảm thụ được nguy hiểm. ...

Đây là một đại điện.

Có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trong hoàng cung.

Nhưng trong này trống rỗng, thậm chí mặt đất cũng phủ đầy bụi.

Khi nghe thấy tiếng khóc, Lâu Cận Thần tự nhiên có thể theo tiếng đi tìm nguồn gốc, tìm được nơi phát ra tiếng khóc.

Trong tiếng khóc, đám giáp binh bị Lâu Cận Thần giết ở ngoài điện đều bò dậy, cầm lấy đao, trong mắt lấp lóe tia sáng đen vọt vào cung điện đó, đánh mở cánh cửa.

Lâu Cận Thần không quay đầu lại, thuận tay vung một kiếm, khi kiếm xuyên qua hư không, giống như một viên Kiếm Hoàn xé nát hư không sinh ra tia lửa, tia lửa bay tứ tung, rơi xuống trên người đám giáp binh chết rồi 'sống lại'.

Tia lửa rơi vào người giống như dầu dính tia lửa, ngọn lửa lập tức bốc lên, bao trùm đám giáp binh, đốt cháy họ.

"Nếu đã chết thì hãy chết hẳn đi, ta chưa hoàn toàn đâm nát tính linh của họ, đó là vì ta nghĩ rằng, nếu có tạo hóa, bọn họ tan biến quay về thiên địa có thể luân hồi. Ngươi cứng rắn thức tỉnh tính linh còn sót lại trong thân thể của họ, khiến họ hoàn toàn chết đi thì thật tàn nhẫn.

Lâu Cận Thần cầm kiếm, từng bước một tiến về phía trước, trong cung điện trống rỗng tràn ngập tiếng khóc, nhưng hắn không biết rằng hiện tại toàn bộ hoàng cung đều có thể nghe thấy tiếng khóc đó.

Tiếng khóc dường như có một loại ma lực nào đó, người nghe được sẽ tụ tập về phía này. Tiếng khóc dần khuếch tán đến tràn ngập cả tòa thành, người dân đều nghe được.

Người dân trong thành phát điên, cả thành giống như ổ kiến bị kinh động.

Lúc này, Lâu Cận Thần co ngón tay búng vào kiếm, có tiếng kiếm rung, hắn hét to một tiếng: "Đừng khóc!"

Âm thanh này như sấm rền nổ vang trong thành.

Lâu Cận Thần đi tới vách tường, giơ tay đè lên nó, vách tường xoay lộ ra một cầu thang, đập vào mắt hắn là thi cốt.

Những thi cốt đều là nằm sấp xuống đất, dường như lúc còn sống muốn từ bên trong bò ra.

Thi thể khô, giống như tinh lực thần khí đều bị hút khô.

Những thi cốt nằm sấp xuống đất, nơi này đều từng là một đám người sống.

Khó trách toàn bộ hoàng cung ít người như vậy, ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Lâu Cận Thần.

Những người trong căn phòng dưới lòng đất này không còn là con người nữa mà là quỷ ăn thịt người.

Bình Luận (0)
Comment