Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 898 - Chương 898: Tiếng Khóc

Chương 898: Tiếng khóc Chương 898: Tiếng khóc

Lâu Cận Thần đi đến đáy tầng hầm, gần như không có chỗ để đặt chân. Lúc trước hắn nhìn từ thần khí đầu tường chỉ thấy Dương Huyền Diệp, không thấy nơi khác, lúc này nhìn xương khô đầy phòng làm hắn ớn lạnh.

Cuối cùng Lâu Cận Thần nhìn thấy Dương Huyền Diệp đang ngồi giữa một đống xác chết với ngọn đèn đang thắp sáng.

Hắn nhìn thấy thân thể Dương Huyền Diệp khô héo, nhưng cái bụng lại nhô cao, giống như người đang mang thai mười tháng.

Dương Huyền Diệp chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Cận Thần, nhưng Lâu Cận Thần nhìn qua mắt Dương Huyền Diệp dường như có ma vật trong thân thể hắn ta đang nhìn chính mình.

"Không ngờ, lại một lần nữa gặp lại đã là khác biệt người và ma." Lâu Cận Thần nói.

Đối phương không có ra tiếng.

Tiếng khóc cũng ngừng lại.

Lâu Cận Thần đứng đó bất động, tiếp tục nói:

"Tu sĩ trong thiên hạ ăn khí, ăn bách thảo, còn có kẻ tội lỗi khác, nhưng chỉ riêng kẻ ăn thịt người là bị ta ghét nhất, đó là không có tính người!"

"Hôm nay, Lâu mỗ sẽ chặt đầu ngươi để chung với thi cốt đầy đất." Kiếm của Lâu Cận Thần đã chĩa vào Dương Huyền Diệp.

Trong bụng Dương Huyền Diệp phát ra tiếng nói:

"To gan, bổn vương muốn ăn ngươi!"

Lâu Cận Thần không nói chuyện, hắn bước ra một bước, một kiếm đâm thẳng giữa hai chân mày của Dương Huyền Diệp.

Nhưng khi sắp đâm vào Dương Huyền Diệp thì đường kiếm thẳng chuyển sang chém xuống.

Kiếm vốn là một loại vũ khí nhẹ, nhưng kiếm cương thì như cắt sắt thép. Nhát chém xuống này ánh kiếm phun ra nuốt vào, ánh sáng bạc như điện, mũi kiếm đâm về phía cái bụng kia.

"Ôi!"

Thân thể của Dương Huyền Diệp bị xẻ từ giữa trán, thứ trong thân thể hắn ta cũng bị cắt làm đôi.

Lâu Cận Thần không ngừng lại, co tay búng, tia lửa rơi xuống người Dương Huyền Diệp, nháy mắt hóa thành lửa cháy hừng hực.

Lâu Cận Thần cũng đốt phòng ngầm dưới đất.

Lâu Cận Thần nhìn thi cốt bị lửa đốt cháy, hắn chậm rãi lui về phía sau, lui ra bên ngoài.

Một làn gió thổi tới như muốn thổi gợn sóng giữa mặt hồ, tim Dương Huyền Diệp lạc nhịp, hắn xoay người lao vào phòng ngầm dưới đất, lửa tựa làn gió phất qua thân thể của hắn, nhưng không thể đốt cháy một chút nào.

Ánh sáng bạc xung quanh hắn đã ngăn chặn ngọn lửa, hắn tìm được vị trí của Dương Huyền Diệp, Dương Huyền Diệp quả thực có ở đó, nhưng Lâu Cận Thần đá hắn ta một cước, không thấy 'con nít' vốn ở trong người hắn ta.

Vừa rồi là cái gì khiến Lâu Cận Thần tin rằng một kiếm có thể giết chết Bí Linh dịch thai đổi hình?

Lâu Cận Thần không có thời gian suy nghĩ, ánh mắt lóe lên, nhìn quanh căn phòng nhưng không thấy gì, hắn xoay người đi ra ngoài, sau đó phát hiện nơi này đã bị rất nhiều người vây quanh.

Những người này đều có ánh mắt điên cuồng, giống như Lâu Cận Thần giết con của họ.

Mọi người đều lao về phía Lâu Cận Thần, có nam có nữ, có già có trẻ, bọn họ không có pháp thuật hay võ kỹ, chỉ là dùng ngón tay, răng làm vũ khí, Lâu Cận Thần đương nhiên sẽ không giết loại người dễ dàng giết chết này.

Bởi vì hắn biết rằng đằng sau điều này là Bí Linh dịch thai đổi hình khống chế bọn họ.

Lâu Cận Thần bay lên bên trên cung điện, khép mắt lại, hắn cố cảm thụ ác ý.

Lúc này Lâu Cận Thần kiểm soát pháp niệm cực kỳ mẫn tuệ và tinh vi, cảm giác có một mảnh ác ý hỗn loạn, ác ý này giống như cơn gió lạnh của toàn thành thổi vào người hắn.

Lâu Cận Thần cần đẩy ra bề mặt, bởi vì đây là ác của những người bị khống chế.

Lâu Cận Thần cần tìm ác ý cấp độ sâu hơn.

Bí Linh kia giống con cá ẩn trong nước sâu.

Nhưng mà chỉ cần là đang thi pháp thì sẽ để lại chút cảm giác như dấu vết.

Lâu Cận Thần đột nhiên cảm giác trong đám người lộn xộn có một người phụ nữ đi xa, đã đến ngã rẽ. Lâu Cận Thần lắc người, ánh sáng bạc nhấp nháy mang theo hắn hóa thành luồng sáng đuổi theo.

Nhiều người đến tấn công hắn nhưng vẫn có người đi ngược chiều, khi Lâu Cận Thần nhìn thấy nàng thì rõ ràng là một người phụ nữ trẻ tuổi ôm một đứa bé.

Mắt Lâu Cận Thần nhanh chóng bóc ra lớp vỏ ngoài lộ mặt u tối ở bên dưới, đây là một thi thể em bé.

Người phụ nữ trẻ giống như căn bản không biết gì, nàng ôm đứa bé, ngây người vì bị Lâu Cận Thần làm giật mình, không dám nhúc nhích.

Lâu Cận Thần xoay người không nhìn nữa, chuyển sang quan sát người khác, hắn bay lên nóc nhà, nhưng trong lòng cứ nghi ngờ về đứa bé trong vòng tay người phụ nữ.

Lâu Cận Thần múa kiếm hoa, ném kiếm hóa thành một luồng sáng xuyên qua hành lang dài bay đến trước mặt người phụ nữ kia, đâm xuống. Thi thể em bé trong tay người phụ nữ phát ra tiếng khóc, bỗng mở mắt ra.

Nó định dùng tay bắt lấy kiếm nhưng vô ích.

Không phải.

Tuy thi thể em bé cũng đang biến thành quái, nhưng không phải Bí Linh dịch thai đổi hình.

Trong tai của hắn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, cả thành khóc lóc.

Lâu Cận Thần như đã thọc vào tổ ong vò vẽ.

Không phát hiện bản lĩnh khác của thứ kia, nhưng bản lĩnh mê ảo dụ dỗ thì rất mạnh.

Chính hắn lúc đầu cũng mắc mưu. . . .

Bình Luận (0)
Comment