Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 899 - Chương 899: Truy Sát (1)

Chương 899: Truy sát (1) Chương 899: Truy sát (1)

Giả lão thái thái nghe thấy tiếng khóc, trong lòng đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó sinh ra sợ hãi, không bao lâu chuyển sang đau thương, bà ta nhớ lại cháu gái bị mình tự tay đưa vào cung.

Giả lão thái thái nghe ra được đó là tiếng khóc của cháu gái, là cháu gái ở trong cung tuyệt vọng khóc, hy vọng bà ta đi cứu.

Chỉ chốc lát sau Giả lão thái thái bật khóc.

Mặc kệ trong lòng bà ta hoảng sợ cỡ nào, dù giây trước đầu óc bà ta tỉnh táo, nhưng giây phút này, bi thương chôn sâu trong lòng bà ta lại bị khuấy động.

Cháu gái của bà ta chết không rõ nguyên nhân, trong lòng bà ta đương nhiên cảm thấy đau buồn, nhưng không có lý nào bà ta bi thương đến nhường này, bi thương như dòng sông nhấn chìm lý trí của bà ta.

Lúc này, tất cả mọi người trong thành đều giống như Giả lão thái thái, tràn ngập nỗi buồn, tiếng khóc vang lên trong lòng họ, nghe thật đau đớn, họ cùng khóc.

Cả thành cùng nhau khóc, giống như tiếng ếch kêu vào ban đêm trên đồng ruộng vào mùa hè, nỗi buồn đến nghẹt thở, Lâu Cận Thần cũng sinh ra cảm giác đau thương, cảm giác tội lỗi dâng trào.

Lâu Cận Thần đứng ở nơi cao nhất của thành này, hắn biết tất cả những thứ này đều là năng lực của 'Bí Linh'.

Cho dù Bí Linh chưa thể thực sự dịch hình đổi thai, nhưng thực ra nó đã có bản lĩnh của thất cảnh.

Hoặc nên nói bởi vì Bí Linh được tẩm bổ rất lớn mới sẽ như vậy, thiếu niên người khổng lồ Giang Sinh ở Giang Châu thành thì khác.

Quốc sư nói một thần linh sinh ra đi kèm suy bại của một giới vực, Bí Linh này chỉ mới dịch thai đổi hình đã khiến sinh cơ của một tòa thành u tối, đủ thấy lời quốc sư nói chưa chắc đúng trăm phần trăm nhưng cũng gần đúng rồi.

Nỗi đau buồn dồn lại trong lòng Lâu Cận Thần, phút chốc như dòng sông dâng trào tác động đến tâm linh.

Hắn đứng ở nơi đó, chịu đựng từng đợt sóng xô, loại pháp thuật này khác với những pháp thuật mà Lâu Cận Thần từng gặp, là một loại cảm xúc khiến người ta tổn thương, nước mắt đã rơi trước khi hắn kịp nhận ra.

Nhưng may mà dù hắn chưa vào thất cảnh, cũng không phải lỗ mãng tới nơi này, chưa vào thất cảnh nhưng thần hồn đã nửa bước đi vào trong đó.

Kiếm trong tay Lâu Cận Thần lại thu nhỏ, kích cỡ như cây đũa dựng đứng trước người, cao ngang chân mày, dùng Thái Cực Âm Dương Quan Tưởng Pháp bảo vệ thân và tâm.

Khi hắn vận chuyển quan tưởng pháp này thì bi thương như lũ ập tới đều bị cuốn vào trong đó, tiếp đó quấn quanh rồi tan biến dưới mặt trời rực rỡ và trăng lạnh.

Sau khi xé nát tất cả, nỗi buồn trong lòng tan biến, Lâu Cận Thần tỉnh táo lại, tiếng khóc của cả thành chui vào tai tựa như cặn nổi trên bề mặt. Lại giống trong đàn ếch có một con kêu rất vang dội, lúc trước không nghe ra được, hiện tại thì đã phân biệt ra.

Khi Lâu Cận Thần bắt giữ được âm thanh này thì ác ý kia trở nên rõ ràng, sau đó hai mắt hắn sáng lên, cảnh tượng trong mắt hắn mở rộng, hắn nhìn thấy trong một căn nhà có một người phụ nữ trẻ ôm em bé sơ sinh đẫm máu.

Khi Lâu Cận Thần nhìn thấy người đó thì kiếm rung bần bật trong không khí trước mặt hắn, vẽ ra một cánh cửa lấp lánh linh quang, tiểu kiếm trong tay hắn đã thuận thế đâm vào.

Hắn có thể trực tiếp vung kiếm.

Có thể thông qua kiếm ý gây ra sát thương, nhưng hắn biết nếu vung kiếm ý từ khoảng cách xa như vậy là vô dụng với Bí Linh, nên dùng kiếm thật, mang theo mặt trời cháy bỏng chém xuống mới có thể gây tổn thương thật cho người.

Kiếm xuyên bí môn.

Lần đầu Lâu Cận Thần sử dụng kiếm pháp này trong thực chiến.

Bởi vì hắn không biết đối phương ở nơi nào, cũng không biết ở giữa có bao nhiêu chướng ngại vật.

Thông qua Môn tự pháp, thanh kiếm có thể xuyên qua vô số chướng ngại vật và khoảng không, đồng thời xuyên thẳng vào không gian nơi mục tiêu đang ở.

Hắn không tự mình đến đó có hai nguyên nhân, một là hắn không xác định 'Đứa trẻ' là thật hay giả, hai là hắn không xác định nơi đó có mai phục hay không.

Người dũng cảm không sợ hãi, nhưng hắn không đơn giản là liều lĩnh.

Thanh kiếm đâm vào 'cánh cửa' nhỏ, pháp niệm của Lâu Cận Thần gửi vào kiếm, như tự mình vào đó.

Sau khi xuyên qua cửa, chưa rơi vào không gian chỗ mục tiêu, hắn không có thông qua kiếm cảm nhiếp mặt trời, bởi vì làm vậy sẽ gián đoạn quá trình xuyên không gian.

Ngay lúc này, 'em bé' đẫm máu chợt mở mắt ra, đôi mắt đen láy ẩn chứa màu máu.

Có lẽ vì cảm giác được nguy hiểm, chỉ thấy người phụ nữ ôm nó chợt vươn tay nhanh chóng vẽ ra một phù văn trong hư không.

Sau đó Lâu Cận Thần không nhìn thấy gì nữa, có cảm giác như dùng cửa sổ để theo dõi người khác, nhưng sau khi bị phát hiện thì người ta đóng cửa sổ, còn kéo rèm.

Tuy nhiên, thanh kiếm của hắn đã đến.

Mặc dù lúc này mục tiêu đã mất, nhưng thanh kiếm đã chạm tới cửa sổ.

Vì thế hắn gửi pháp niệm vào thân kiếm, rung lên, cảm nhiếp mặt trời, khoảnh khắc kiếm chui ra từ hư không thì có ánh sáng mặt trời bắn lên cao.

Bình Luận (0)
Comment