Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 900 - Chương 900: Truy Sát (2)

Chương 900: Truy sát (2) Chương 900: Truy sát (2)

Đó là một góc trong thành, kiếm bay vào con hẻm đâm vào một căn phòng, phù văn che tầm mắt tan biến, nhưng bên trong trống rỗng chẳng có gì cả.

Ánh kiếm đâm vào nhưng bị hụt.

Bản thân Lâu Cận Thần không hề di chuyển, hắn đưa tay ra ngoắc, thanh kiếm biến thành một luồng ánh sáng xuyên qua cửa sổ, tạo ra vệt sáng trong thành rồi rơi vào tay Lâu Cận Thần.

Đôi mắt Lâu Cận Thần vẫn đang nhìn chằm chằm xung quanh, không biết 'Bí Linh' này đang giấu ở đâu.

Tiếng khóc bên tai ta đã yếu bớt, cũng mất đi ma lực đáng sợ kia.

Lâu Cận Thần nhất thời không tìm được người, lại một lần nữa nhảy lên mây, cúi người nhìn cả tòa thành, hắn muốn thông qua quan sát thành khí xem dòng chảy đi về đâu.

Thành khí vốn hội tụ vào vương cung, nhưng bây giờ đã không còn, Lâu Cận Thần thấy thành khí rực rỡ sắc màu có cảm giác sắp tan biến, cũng mỏng manh hơn nhiều.

Lâu Cận Thần không ôm nhiều hy vọng với cách này, nếu như thông qua phương thức này mà tìm ra được thì nói lên đối phương không nỡ rời đi nơi này.

Thành khí của cả thành nuôi dương có lẽ rất quan trọng với nó.

Hắn cẩn thận phân biệt thành khí.

Người trong thành giống như mới tỉnh mộng, cả đám vừa mờ mịt vừa hoảng sợ, có người cầm vài món đồ chạy ra ngoài thành, nhưng phần lớn ở lại.

Người lúc này còn trong thành thì hiển nhiên là không có nơi nào để đi.

Bên ngoài thành, đám tu sĩ trên núi cũng đang nhìn về phía thành, họ nhìn thấy ánh kiếm trong thành và Lâu Cận Thần đứng trên mây.

Khí trong thành càng rối loạn.

Căn bản không thể nào phân biệt ra Bí Linh kia có đang thu nạp thành khí hay không.

Lâu Cận Thần nhảy khỏi mây, đi vào trong thành, hắn bắt đầu đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, hắn tin rằng Bí Linh còn chưa rời đi.

Bởi vì hắn mơ hồ có một loại cảm giác Bí Linh vẫn đang nhìn trộm mình.

Khi rơi vào thành Lâu Cận Thần liền ẩn mình, ngón tay kẹp tiểu kiếm đi dạo khắp nơi.

Bầu trời dần tối, ánh đèn trong thành bắt đầu sáng lên, có khói bếp, nhưng hắn nhìn thấy rất nhiều người trên mặt vẫn đọng lại hoảng sợ.

Hơn nữa hắn còn phát hiện, trong tòa thành này không có con nít, dường như em bé Bí Linh sinh ra đã cướp hết khí vận để con nít trong thành chào đời.

Lâu Cận Thần cảm thấy thương xót nhưng cũng bình tĩnh lạ thường.

Không biết từ khi nào, trên bầu trời xuất hiện một vầng trắng.

Không ngờ hôm nay là ngày rằm, Lâu Cận Thần nhìn trăng trên cao, động ý niệm búng tay lên trời, một vệt sáng bạc bay ra từ đầu ngón tay hắn, giống như ánh nước bị búng tan hòa vào ánh trăng.

Lâu Cận Thần búng Bạch Hổ Kiếm Hoàn vào ánh trăng vô biên, hòa vào nó, nhiều người nhạy cảm ở ngoài thành chỉ cảm thấy ánh trăng hôm nay đặc biệt túc sát.

Bên đường có một quán ăn vặt, một đôi lão phu phụ đang bận rộn, lúc này mà còn có người buôn bán, Lâu Cận Thần lững thững đi vào.

Khi Lâu Cận Thần đi vào, thân hình của hắn từ trong ánh trăng đi vào ánh đèn, hiện hình ra.

Lão nhân giật mình, nhưng không có hoảng sợ, mà là hỏi: "Khách quan, muốn ăn chút gì?"

Lâu Cận Thần hỏi:

"Lúc này, các ngươi bán món gì?"

Lão nhân đáp:

"Chỉ có canh củ cải và thịt cừu, hay là múc một bát cho khách quan được không?"

"Được." Lâu Cận Thần đi tới chiếc bàn nhỏ cạnh cửa hàng, ngồi xuống, ngồi ngay dưới ánh trăng.

"Này chàng trai, sao giờ này còn ở bên ngoài không về nhà?"

Lâu Cận Thần trả lời:

"Mới ra khỏi nhà, nhìn thấy một ít sự, trong lòng khó chịu."

"Người trẻ tuổi trong mắt không chứa nổi hạt cát, không giống lão già này đã thấy nhiều." Lão nhân bưng bát canh thịt cho Lâu Cận Thần.

Lão nhân nói:

"Đây là canh củ cải thịt dê chính tông, uống ngay cho nóng."

Lâu Cận Thần hỏi:

"Nghe khẩu âm của lão trượng không giống người trong kinh, không biết đã đến kinh bao lâu rồi?"

Lão nhân nhét thêm một ít củi vào bếp, cười hỏi:

"Ồ, người trẻ tuổi có thể nhận ra khẩu âm của ta à, vậy nói xem đó là khẩu âm của miền nào?"

"Ta chỉ là cảm giác, giống như là đến từ Giang Châu." Lâu Cận Thần nói.

"Giang Châu? Giang Châu lớn như vậy." Lão nhân cười nói.

"Khẩu âm giống vùng Tù Thủy Giang Châu."

"Ha ha, người trẻ không thể nói bậy, lão phu đi khắp Nam Bắc, trong giọng nói có mang đủ vùng miền."

Lão nhân nói chuyện, Lâu Cận Thần không quan tâm nữa, hắn quay lưng nhìn chuồng heo gần đó, trong chuồng có hai con heo chen chúc trước cửa chuồng nhìn hắn.

Ánh mắt kia tràn ngập cảm xúc nhân tính hóa.

Đôi mắt hắn bất giác nheo lại.

"Lão đầu, ngươi còn nuôi heo nữa à?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Không nuôi heo thì làm sao chúng ta có thể sống được? Người trẻ tuổi như các ngươi không lo lắng cho cuộc sống, còn chúng ta lớn tuổi không làm việc nặng được, cần phải nuôi cái gì đó." Lão nhân nói.

Lâu Cận Thần không khỏi nghĩ tới một câu.

Người ta thường nói trong chợ luôn giấu kỳ nhân, tuy nhìn như không tu chỉnh pháp, vừa chính vừa tà, lại tự có chuẩn tắc làm việc.

Lúc nãy Lâu Cận Thần đã cảm thấy đôi lão nhân này không đơn giản.

Người trong thành đều bị thương nguyên khí nặng, hai người già vậy mà dường như không bị ảnh hưởng nhiều.

Bình Luận (0)
Comment