Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 901 - Chương 901: Hung Hiểm (1)

Chương 901: Hung hiểm (1) Chương 901: Hung hiểm (1)

Nhưng lúc này Lâu Cận Thần không rảnh tìm tòi nghiên cứu sâu, mục tiêu chủ yếu của hắn là Bí Linh định dịch thai đổi hình, việc khác cần gác lại phía sau.

"Lão nhân gia, ngươi cảm thấy thứ kia sẽ trốn ở nơi nào?" Lâu Cận Thần đột nhiên mở miệng hỏi.

"Hậu sinh, ngươi hỏi cái gì? Lão đầu tử nghe không rõ." Lão nhân nói.

Lâu Cận Thần bưng bát canh thịt dê, ngửi thử, đúng là mùi thịt dê.

Lão nhân nói:

"Hậu sinh, không cần sợ, là thịt dê thật.

Lâu Cận Thần cười cười, không nói chuyện nữa, cúi đầu ăn vào.

Lão nhân ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, lẩm bẩm:

"Trăng hôm nay thật lạnh."

Trong thành yên lặng đến kỳ lạ.

Người dân trong toàn thành dường như đã bị hút hết tinh khí thần.

Trăng trong thành càng sáng tỏ hơn.

Nhưng ngoài thành lại phi thường náo nhiệt.

"Chuyện gì vậy?" Có người không rõ vì sao lên tiếng hỏi.

"Dường như là Lâu Cận Thần đến."

"Lâu Cận Thần? Cung chủ Kinh Lạc Cung, Lâu Kiếm Tiên?"

"Không nghĩ tới hắn sẽ là người phá vỡ cục diện này. Đã nhiều năm qua, quốc sư đại nhân không ra Vô Tận Sơn nửa bước, tuy chúng ta suy đoán quốc sư đại nhân hoặc là không thể rời khỏi Vô Tận Sơn. Đã bao nhiêu năm qua, từng có nhiều người vào hoàng cung tìm kiếm, lại đều có đi không có về."

"Mắt thấy kinh sư điêu tàn, phỏng đoán không chừng ác ma xuất thế, lại không biết nên làm sao, chưa từng ngờ đến Lâu Kiếm Tiên trở lại phương bắc sẽ trực tiếp phá hoàng cung."

"Chỉ có mình hắn, nhân tu Đông Châu chúng ta đang suy tàn. Bao gồm Thu Thiền học cung cũng lụi tàn."

Có người mỉa mai:

"Khi đó Dương Huyền Diệp và quốc sư quyết định thần tự chi chính thì chư vị vui vẻ lắm mà? Sao bây giờ ở đây than ngắn thở dài?"

"Ài, vạn sự vạn vật đều có lợi và tệ. Tu sĩ như chúng ta quả thật có lợi ích, dù là người nhập ma thì chỉ có thể trách bản thân tâm trí không kiên định. Nhưng còn nhiều người bình thường không thể tu hành chỉ toàn nhận cái tệ."

"Mới vừa trong thành bi khổ kinh thiên động địa, cũng không biết Lâu cung chủ có tìm được ác ma ăn thịt người không?"

"Lâu cung chủ đã nhảy lên mây, nhất định là đang quan sát, nhưng ở đó tuyệt đối không có gì, trong thành hiện tại không có động tĩnh gì, chắc là vẫn chưa tìm được."

"Có khi nào nó đi ra rồi không?" Một người khác nói.

"Có lẽ là không. Lâu cung chủ nhất thời không tìm được, nhưng vẫn ở trong thành, chắc cảm giác được nó còn ở trong đó."

"Trăng hôm nay lạnh quá!". . .

Lâu Cận Thần húp hết ba bát, mặt trăng đã lên cao hơn.

Hắn sờ soạng trên người, hỏi:

"Không biết ba bát canh thịt dê này giá bao nhiêu?"

Lâu Cận Thần cảm giác trong canh thịt dê bỏ thêm nhiều linh thảo, trong thân thể ấm áp, khí cơ dâng trào.

Lão nhân hỏi:

"Lâu cung chủ có thể trừ bỏ họa cho bách tính trong thành, sao lão đầu tử có thể thu tiền canh của Lâu cung chủ được? Hơn nữa thời này cầm tiền có tác dụng gì đâu? Phần lớn là lấy vật đổi vật, tự cấp tự túc."

Lâu Cận Thần hỏi:

"Xin hỏi tên của lão trượng?"

"Người ta hay gọi lão đầu tử là người nuôi gia súc, ta đã quên tên vốn có của mình rồi, Lâu cung chủ cứ kêu ta là người nuôi gia súc."

"Tốt, chào lão trượng." Lâu Cận Thần đứng dậy, chắp tay chào, sau đó rời đi.

Lâu Cận Thần vẫn lang thang trong thành, người đầy sương lạnh, nhưng không phát hiện được gì. Mãi khi mặt trời mọc, Lâu Cận Thần lại đến quán ăn vặt kia húp một bát canh thịt dê.

Hắn vẫn không rời đi, tiếp tục đi qua phố lớn ngõ nhỏ, cảm thụ khí trong thành.

Hắn đã quyết định kiên trì có công mài sắt có ngày nên kim.

Tuy cả buổi tối không tìm được gì, nhưng đi khắp hang cùng ngõ hẹp, khí cơ của hắn dần hòa vào tòa thành này.

Lâu Cận Thần quyết định tiêu hao với Bí Linh, thời gian càng lâu, hắn cảm ứng với tòa thành càng mãnh liệt, có lẽ xác suất phát hiện đối phương càng lớn.

Lâu Cận Thần đi trong thành, thăm thú mọi ngóc ngách, đi đến đâu hơi thở hắn ở lại đó, in dấu chân hắn vào lòng đất và lưu lại trên những bức tường mà tay hắn chạm vào.

Một ngày trôi qua.

Buổi tối, hắn ăn thêm một tô mì ở quán ăn vặt, vẫn không trả tiền.

Cứ như thế, hắn đã ở trong tòa thành một tháng.

Một tháng này dù là vào những ngày không có trăng, mọi người đều nhìn thấy trăng sáng trên bầu trời.

Lúc đầu, mọi người không biết đó là gì, nhưng ngay sau đó họ hiểu rằng đó là Kiếm Hoàn của Lâu Cận Thần.

Một trong những bản lĩnh nổi tiếng thiên hạ của Lâu Cận Thần là luyện chế Kiếm Hoàn Chi Thuật do hắn tự sáng tạo.

Nghe nói rút linh trong nhiều linh kiếm ở Kiếm Linh Sơn tế luyện ra Kiếm Hoàn.

Người ngoài thành đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời, tuy nhiên, chỉ nhìn một lúc họ lại cảm thấy nó vô cùng chói mắt, như bị kim đâm, không ai dám nhìn lâu.

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy Kiếm Hoàn đó, mọi người đều hiểu rằng Lâu Cận Thần đã quyết tâm đánh thứ kia.

Cuối cùng vào một đêm nọ, tiếng khóc lớn kinh thiên động địa đột nhiên vang lên trong thành.

Bình Luận (0)
Comment