Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 902 - Chương 902: Hung Hiểm (2)

Chương 902: Hung hiểm (2) Chương 902: Hung hiểm (2)

Lâu Cận Thần đang ngồi trên mái nhà cao nhất.

Hắn lập tức đứng lên.

Hắn biết rằng Bí Linh định trốn.

Bởi vì hắn biết rất rõ, nếu đối phương còn không đi thì sẽ bị hắn nhanh chóng tìm được.

Suốt một tháng này khí cơ của hắn đã trải khắp thành, giống như mạng nhện giăng lưới đối phương, hắn phỏng đoán mấy ngày này sẽ bắt được nó.

Nhưng Bí Linh không nhịn được, nó cảm giác được nguy hiểm đang dần áp sát.

Ánh sáng bạc chiếu rọi các ngõ ngách.

Khi tiếng kêu xuất hiện, một bóng đen lướt qua bức tường.

Lâu Cận Thần không nhúc nhích mà nhắm mắt lại.

Nơi Bí Linh bò qua đột nhiên nổi gợn sóng, có ánh sáng bạc cuốn lấy, nhưng chậm hơn bóng em bé một bước.

Bóng em bé bò lúc chỗ này lúc chỗ kia, ánh sáng bạc nhiều lần từ sau lưng đánh trúng vị trí nó vừa bò qua.

Lâu Cận Thần nhắm mắt lại, nhưng trong cảm giác của hắn, đó là một em bé đẫm máu bò lung tung, hắn tiên tri điểm dừng chân của đối phương, nhưng dường như nó có năng lực biết trước, sớm tránh thoát.

Lâu Cận Thần phát hiện, đối phương nhưng lại không phải đang lẩn trốn, mà là tới gần hắn.

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, vầng sáng Kiếm Hoàn như mặt trăng trên bầu trời thu lại, lóe tia sáng rơi xuống đỉnh đầu Lâu Cận Thần, hóa thành ánh sáng bạc bao phủ hắn.

Lâu Cận Thần rút trâm kiếm cắm trong sợi tóc xuống, nhưng không biến nó dài ra, hắn đứng lên, kẹp đoản kiếm như chiếc đũa. Huyết anh xuất hiện trong mắt Lâu Cận Thần, vẫn là lúc chỗ này lúc chỗ kia, căn bản không thể nào bắt giữ quỹ tích.

Nhưng khoảng cách các điểm dừng không quá dài.

"Oe!"

Huyết anh khóc lớn, trong lòng Lâu Cận Thần buồn bã, nhưng khi hắn nhìn vào mắt huyết anh, toàn thân hắn bắt đầu cứng đờ.

Lâu Cận Thần động ý niệm, ánh sáng Kiếm Hoàn dâng lên trên người, hắn vùng thoát khỏi trói buộc vô hình.

Lâu Cận Thần nhìn thấy em bé kia lật mái ngói lên bóp nát thành vụn ném về phía mình.

Mảnh vụn bay khỏi tay huyết anh giống như ném vào trong nước, giống như đi vào một tầng không gian khác.

Trong lòng Lâu Cận Thần tràn đầy dấu hiệu cảnh báo.

Một viên đá đột nhiên xuất hiện trong mắt hắn, đụng vào ánh kiếm hộ thân, thoáng chốc bị nghiền nát thành bụi.

Đó là cục đá bình thường, nhưng dường như có chứa pháp vận đập nát hư không.

Khoảnh khắc Lâu Cận Thần bị cục đá thu hút chú ý, huyết anh bỗng biến mất.

Lâu Cận Thần động ý niệm, Kiếm Hoàn sắp bay lên trời hóa thành ánh trăng chiếu bốn phương, nhưng mà ý nghĩ này mới động lập tức bị ngăn lại.

Bởi vì hắn phát hiện huyết anh này rất giảo hoạt.

Nếu như đối phương ẩn núp ở bên cạnh, ánh kiếm hộ thân rời khỏi người thì hắn sẽ rất nguy hiểm, hắn không dám bảo chứng kiếm trong tay mình có thể ngăn trở đối phương hay không.

Đôi mắt hắn tràn ngập ánh sáng, hắn nhìn xung quanh, dường như dưới một mái ngói hơi thở dày đặc hơn, hắn búng tay, một tia lửa rơi vào khe hở dưới mái ngói kia.

Nhưng tia lửa mới rơi vào thì từ bên trong bắn ra một luồng sáng đỏ, lóe lên rồi biến mất về phía xa.

Đó chính là huyết anh, nó thật sự trốn ở gần đó.

Tia lửa chậm hơn kiếm thuật và huyết anh, dưới ý niệm của Lâu Cận Thần, nó biến thành con chim ba chân rực cháy lửa bay về phía huyết anh, nhưng huyết anh chợt lóe rồi biến mất.

Nhưng Lâu Cận Thần biết nó đã vào nhà.

Con chim ba chân không có cơ thể, dọc theo khe hở chui vào trong. Thông qua mắt của chim ba chân, Lâu Cận Thần nhìn thấy hai người đã chết từ lâu.

Huyết anh thì đã chui vào vách tường.

Chim ba chân nhào lên vách tường, xuyên tường ra ngoài.

Chim ba chân không đuổi theo nữa mà bất ngờ bay lên trời, toàn thân rực lửa, phóng ra ánh lửa chiếu sáng cả thành.

Lâu Cận Thần lại búng ba tia lửa bay lên bầu trời, hóa thành chim ba chân, toàn thân rực lửa chiếu sáng cả tòa thành.

Lâu Cận Thần đứng ở chỗ cao, hắn cần xác định Bí Linh có chạy trốn hay không.

Lúc này, Lâu Cận Thần phát hiện trong thành có rất nhiều người đã thức dậy, bọn họ tựa hồ là bị ánh sáng đánh thức.

Những người này cũng khóc theo tiếng khóc, một đám đều nhìn Lâu Cận Thần.

Người toàn thành cùng nhìn Lâu Cận Thần, thậm chí có một số người leo lên nóc nhà.

Đột nhiên, bọn họ cùng quỳ xuống.

Tiếng khóc than chấn động màng tai Lâu Cận Thần, nhưng nhờ quan tưởng pháp ngăn cản nên hắn vẫn ổn, chẳng qua chim ba chân xoay quanh trên đầu hắn bị tiếng khóc và quỳ đánh tan.

Trong khoảnh khắc đó, thiên địa một mảnh đen ngòm.

Lỗ tai của Lâu Cận Thần nghe âm thanh đều nhịp.

"Đi chết đi!"

"Đi chết đi!"

"Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi . . ."

Đây là tiếng hét của tất cả bách tính trong thành, mang theo khóc lóc, giống như cầu xin, lại như nguyền rủa.

Trong vô hình, lực lượng đến từ thiên địa thẩm thấu vào tim Lâu Cận Thần, dường như đang đáp lại lời cầu nguyện của nhiều người, muốn cho Lâu Cận Thần chết đi.

Đỉnh đầu của hắn cảm thụ được đau nhói, dường như có người đang dùng búa gõ đầu hắn.

Lần đầu Lâu Cận Thần gặp pháp thuật như vậy, đương nhiên hắn có thấy pháp thuật loại nguyền rủa rồi, nhưng lần đầu tiên thấy to lớn mà huyền diệu như thế.

Bình Luận (0)
Comment