Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 903 - Chương 903: Phong Luyện Thân (1)

Chương 903: Phong luyện thân (1) Chương 903: Phong luyện thân (1)

Tu sĩ trên đỉnh núi ngoài thành cũng có người niệm theo, bản thân họ không hay biết.

Có người giật mình nhận ra thì lộ vẻ mặt kinh sợ, lần lượt lui về phía sau, rời xa nơi này, bọn họ phát hiện vây xem cường giả như vậy đấu pháp cũng là nguy hiểm.

Lâu Cận Thần đứng ở nơi đó, hồn trong người dường như trở nên suy yếu trong những tiếng khóc cầu "đi chết đi".

Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ: "Ta đến để cứu họ, nhưng họ không hiểu ta và muốn ta chết, vậy thì ta thà chết đi còn hơn".

Ánh kiếm bảo vệ trên cơ thể hắn bắt đầu mờ đi.

Khi ý chí yếu đuối, thần khí cũng yếu theo, thần khí mà yếu thì ánh sáng Kiếm Hoàn kết hợp trong thần khí tự nhiên cũng mờ tối.

Ngay lúc này, phương xa xôi ngoài thành vang lên chuông, âm thanh hét lên:

"Tỉnh lại!"

Trong mắt Lâu Cận Thần có một tia sáng tỏ giống như cát bụi dính trên hạt châu bị lau sạch lộ ra chút tia sáng.

Nhưng chỉ tỉnh táo trong tích tắc rồi đôi mắt hắn nhanh chóng khép lại.

Lâu Cận Thần dùng Âm Dương Thái Cực Quan Tưởng Pháp bảo vệ tâm linh.

Âm dương xoay, nhưng không yếu như biểu hiện ra ngoài.

Lực lượng trùng kích kia bị quan tưởng pháp chuyển động lôi kéo, xé tan.

Hắn phát hiện chính mình đánh giá thấp đối phương, nhưng đến giây phút này thì hắn biết, đối phương cũng đánh giá thấp hắn.

Thoạt nhìn Lâu Cận Thần sắp gục ngã, từ khi nào huyết anh hiện ra bên cạnh hắn, nó vươn tay chạm vào ánh kiếm hộ thân của hắn.

Kiếm quang này chính là Bạch Hổ Kiếm Hoàn.

Huyết anh giáng sinh, trên người không có báu vật, nhìn trúng Kiếm Hoàn này, nó cảm thấy nếu có thể tế luyện thì Kiếm Hoàn nhất định sẽ trở thành một món pháp bảo thượng thừa siêu tốt, thậm chí càng tiến một bước.

Nó vươn tay chạm ánh kiếm, đột nhiên ánh kiếm rời rạc nhanh chóng rút lại thành vòng sáng trên tay nó.

Khi ánh kiếm cô đọng thành vòng sáng thì bỗng nhảy ra khỏi tay huyết anh, hóa thành luồng sáng lại như mãnh hổ vồ mồi.

Một tiếng hổ gầm chợt vang lên, vòng sáng như cầu vồng bạc bắn về phía giữa trán huyết anh.

Đoản kiếm trong tay Lâu Cận Thần cũng hóa thành một lưỡi dao sắc bén dài ba tấc, kiếm giơ lên chém xuống nhưng không theo đường thẳng, mà là đường cong gấp khúc.

Nhát kiếm này giống như phá vỡ không gian âm dương.

Âm Dương Cát Hôn Hiểu, Lâu Cận Thần luyện thức này nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai dùng để đối địch, hơn nữa là mấu chốt.

Huyết anh động ý niệm định bay vút đi, nhưng một vệt kiếm chém xuống từ khi nào, ánh kiếm xuyên không bay tới.

Rõ ràng kiếm trong tay Lâu Cận Thần chậm hơn nhưng giống như tới trước rạch phá không gian.

Lúc này ánh kiếm của Kiếm Hoàn cùng với tiếng hổ gầm nhào lên người nó.

Giây phút này nó cảm thụ được hoảng sợ.

Nó cảm thấy lần này mình sẽ chết thật.

Bí Linh đang ở đây mà như đã trốn vào hư không.

Mấy ngày nay, Lâu Cận Thần đã hiểu rõ hơn về lý thuyết hư không, bởi vì 'Bí Linh' này chính là thân hư tàng không.

Nên Lâu Cận Thần biết rằng nếu có cơ hội thì nhất định phải bắt lấy huyết anh, nếu để nó chạy mất thì rất khó giết được nó nữa.

Một thanh kiếm tách ra hư không, bóc đi lớp pháp vạn giúp giấu trong hư không của Bí Linh.

Kiếm Hoàn trút cầu vồng bạc vào khe hở.

Huyết anh khóc lớn, ngăn cản tiếng hổ gầm đánh vào tâm linh.

"Tại sao uy nghi của Hổ Quân xuất hiện trên tay tu sĩ của một tiểu giới được?"

Ý chí của nó sụp đổ giữa tiếng hổ gầm, cầu vồng bạc của Kiếm Hoàn đã xuyên qua cơ thể nó, gần như cùng lúc đó, một thanh kiếm dài mang theo sắc cầu vồng màu vàng đâm vào.

Tất cả điều này xảy ra trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Những người đang xem cảnh này trên đỉnh núi hoặc trên mây ngoài thành chỉ thấy Lâu Cận Thần run rẩy sắp ngã xuống, ánh sáng bạc hộ thân đều bị hút đi. Lâu Cận Thần đột nhiên động đậy, Kiếm Hoàn chợt lóe rời khỏi tay huyết anh.

Đồng thời lại thấy Lâu Cận Thần một kiếm huyền diệu xẹt qua hư không, tiếp theo là ánh sáng lấp lánh.

Khi nhìn rõ lần nữa, lại thấy thanh kiếm của Lâu Cận Thần đã đâm xuyên huyết anh.

Huyết anh vẫn đang giãy giụa trên thanh kiếm, muốn vùng thoát.

Sau đó liền nghe được Lâu Cận Thần lớn tiếng niệm:

"Thiên Địa Vô Cực, kinh thành mượn pháp . . ."

Lâu Cận Thần dứt lời, toàn bộ kinh thành chấn động, khí dâng lên trong các ngõ ngách, đường phố, khí nhanh chóng ngưng tụ dưới sự dẫn dắt của một luồng thần khí rực rỡ, nhanh chóng ngưng kết lại.

Khí rực rỡ kia đã bị Lâu Cận Thần để lại trong hang cùng ngõ hẹp.

Lại thấy Lâu Cận Thần vươn tay búng năm tia sáng rơi vào thần khí trong hư không, tiếp tục niệm:

"Ngũ hành làm đường dẫn, kết hóa thành thừng, trói!"

Năm vệt sáng rực rỡ rơi vào thần khí, hóa thành năm sợi chỉ ánh sáng năm màu, các sợi chỉ bện thành một sợi thừng ánh sáng năm màu lập tức trói người huyết anh.

Dây thừng nhanh chóng siết chặt, tiếng khóc của huyết anh ngừng bặt.

Lâu Cận Thần tiến lên một bước, một tay nắm lấy huyết anh kéo khỏi thanh kiếm.

Bình Luận (0)
Comment