Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 904 - Chương 904: Phong Luyện Thân (2)

Chương 904: Phong luyện thân (2) Chương 904: Phong luyện thân (2)

Xúc cảm trên tay trơn mềm, giống như huyết anh tùy thời đều sẽ chui vào hư không, nhưng dây thừng năm màu trói chặt nó, khiến nó không thể ẩn giấu.

"Hôm nay tai họa của Dương Huyền Diệp sẽ bị trói lại." Lâu Cận Thần nói xong liền đưa tay vẽ ra một cánh cửa trong hư không, bước vào trong đó, nguyên khí dâng lên bao phủ.

Khi góc quần áo của hắn bị nguyên khí bao trùm thì cả người đã biến mất.

Hư không trong cửa Kinh Lạc Cung lặng lẽ dâng sóng nguyên khí, một cái chân bước ra, rồi đến thân thể.

Một người mặc đạo bào màu xám trắng bước ra khỏi cửa.

Lâu Cận Thần xách huyết anh bị trói, hắn nhìn quanh, ý niệm hòa cùng, giơ tay chỉ hướng mái hiên. Trên mái hiên nhanh chóng mọc ra một cái móc ngũ sắc, Lâu Cận Thần ném huyết anh đi, treo nó lên trên.

Vị trí móc vào người huyết anh là chỗ miệng vết thương đã bị kiếm của Lâu Cận Thần đâm xuyên.

Huyết anh kêu lên đau đớn, từ mái hiên dâng lên ánh sáng ngũ sắc quấn người nó, một làn gió thổi tới, nó đung đưa trong gió.

Trong cung điện không có người, hắn cũng không đi vào, trực tiếp nhảy lên trời.

Một tia sáng vàng vọt thẳng vào bầu trời.

Trong đầu Lâu Cận Thần đã suy nghĩ về thân thể Nhập Hư chi pháp, giống như năm đó hắn luyện kiếm vậy.

Lâu Cận Thần bỗng chui vào cơn lốc.

Hắn ngồi xếp bằng trong gió, nhắm mắt lại, chịu đựng cơn lốc tẩy rửa.

Lâu Cận Thần không biết có thành công được hay không, nhưng hắn cảm thấy đây là một cách.

Hiện tại hắn cách thất cảnh chỉ có một thân thể, thần khí đã đến Nhập Hư chi cảnh, tiêu chí là 'mượn pháp' mà hắn dùng trong kinh thành.

Mượn pháp vốn là lý luận của Lâu Cận Thần, nhưng mượn lực lượng từ thiên địa đặt nền móng cho tương lai hợp thiên địa pháp tướng.

Năm xưa Lâu Cận Thần lấy được ngọc bài Mượn Thọ trên Quân Lai đảo, qua đó nhận được gợi ý này.

Qua phương thức chào đời của huyết anh này thì Lâu Cận Thần nhìn ra được, đối phương ăn thần khí của cả thành cho mình dùng, đây thật ra cũng xem là 'mượn', chẳng qua là chưa lấy hết.

Thế là Lâu Cận Thần cũng 'mượn' thần khí của mọi người trong thành, trong thần khí này ẩn chứa ý chí của bọn họ, sâu trong ý chí nhất định rất hận huyết anh, chẳng qua lúc trước họ bất lực, bây giờ có thần khí của Lâu Cận Thần dẫn đường.

Lại lấy ngũ hành pháp làm gốc kết thành thừng, khoảnh khắc trói người huyết anh liền siết chặt nó, Lâu Cận Thần cảm thụ được lực lượng đó tràn đầy căm hờn.

Sau khi sử dụng 'mượn pháp' rõ ràng một lần, Lâu Cận Thần cảm thấy thời cơ đã đến.

Vì thế sau khi trở về Lâu Cận Thần liền lên chín tầng trời.

Thân ở trong gió, lỗ tai chỉ nghe tiếng gió rít.

Gió này không lạnh lẽo nhưng chui vào từng lỗ chân lông.

Phong vô khổng bất nhập, chủ sơ tiết.

Lâu Cận Thần muốn mượn lực lượng của gió thổi tan thực trong thân thể, từ thực đến hư.

Nhưng việc này khá nguy hiểm, vì nếu không cẩn thận sẽ thổi bay luôn bản thân.

Lâu Cận Thần cảm thụ phong chi ý thổi vào người, chui vào từ lỗ chân lông, trước tiên là làn da rồi vào vân da.

Một ngày sau, cơn gió này xâm chiếm các cơ quan nội tạng.

Hắn không có phản kháng, đột nhiên phun ra Bạch Hổ Kiếm Hoàn trong phổi, bởi vì phong ý vô khổng bất nhập đã xâm nhập phổi.

Bạch Hổ Kiếm Hoàn rơi xuống dưới, chui vào Kinh Lạc Cung, quấn lấy khí cơ trong Kinh Lạc Cung, lấp lánh ánh sáng bạc lơ lửng trong đó.

Bạch Tiểu Thích nhìn Kiếm Hoàn, lại nhìn huyết anh treo lủng lẳng, trên mặt tràn ngập mờ mịt.

Lâu Cận Thần mới về Kinh Lạc Cung đã lên cửu thiên, chui vào cơn lốc dùng gió luyện thân, trong đó có một nguyên nhân là hắn cảm thấy nôn nóng.

Bởi vì Lâu Cận Thần thấy thiên tượng thác nước phía chân trời càng lúc càng rõ ràng.

Gió vào phổi, đường hô hấp đưa gió đến nội tạng khác.

Trong người hắn bắt đầu đau đớn.

Thân thể càng là thực thì càng dễ tan biến trong gió.

Hắn bắt đầu cảm giác đầu choáng váng.

Thân thể vào hư nhưng không phải là loại vô hình, đó là loại hư khác.

Lâu Cận Thần cảm thấy có thân thể hư mới có thể thật sự hòa vào mảnh thiên địa này, nếu là thực thì pháp lực của hắn vĩnh viễn sẽ bị giam cầm, có giới hạn.

Đây là một loại ý cảnh, chỉ là hắn nghĩ và hiểu còn chưa đủ thấu triệt, cần dùng thân thể tiếp thụ.

Nhưng thân thể đã tu luyện nhiều năm sao có thể thừa nhận? Vậy nên Lâu Cận Thần cần sức mạnh bên ngoài thổi tan phần thực trong thân thể, khiến thân thể cảm thụ thông thấu và hư không thật sự giữa thiên địa nhân.

Cùng thành bụi sáng.

Thống khổ về thể xác, ý thức thôi thúc Lâu Cận Thần xuống dưới tạm nghỉ một lúc, trong lòng hắn nghĩ có thể chia ra mấy bước để làm.

Nhưng chủ ý thức của hắn không hề động đậy, vẫn ngồi xếp bằng trong gió.

Gió ở trong ngũ tạng rồi vào lục phủ.

Lâu Cận Thần cảm giác lỗ chân lông toàn thân bị mở ra.

Mỗi một lỗ chân lông đều có gió thổi qua, phát ra tiếng rít hở gió.

Bình Luận (0)
Comment