Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 905 - Chương 905: Nhập Hư (1)

Chương 905: Nhập Hư (1) Chương 905: Nhập Hư (1)

Gió thổi qua da, vào cơ bắp, đi vào các cơ quan nội tạng.

Có hai nơi trên cơ thể con người khó từ thật thành hư nhất.

Một là xương cốt, hai là đầu óc.

Tinh hoa của con người nằm trong cốt tủy và tủy nào, bị gió thổi vào trong đó là nguy hiểm nhất.

Sơ sẩy một cái sẽ tổn thương gốc rễ.

Khi cơn gió cuối cùng chạm vào xương cốt thì Lâu Cận Thần đi ra lốc xoáy, xuống dưới tầng gió, ngồi xếp bằng trong mây chứ không quay về Kinh Lạc Cung.

Hắn ở đây khôi phục tinh thần, cảm thụ được thân thể đã trống một nửa.

Loại trống trải này không phải mất thịt, mà là một loại trạng thái kỳ diệu, thân thể còn ở, rồi lại có cảm giác trong ngoài thông thấu.

Trái ngược, khung xương và đầu lại cho Lâu Cận Thần cảm giác nặng nề.

Hắn khôi phục thần khí, lại một lần nữa đi vào cơn lốc.

Lần này là cho gió thổi vào cốt tủy và não.

Hắn rất cẩn thận, trước tiên bảo vệ kỹ đầu, để gió thổi vào xương.

Lâu Cận Thần cảm thấy đau nhức dữ dội, cơn đau này không phải kiểu nhức nhối mà là đau ngứa, vô cùng thống khổ, giống như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm màng xương của mình.

Cơn đau tột độ này khiến mọi lỗ chân lông trên cơ thể dường như run rẩy.

Ý thức của hắn phải tập trung vào xương, bởi vì hắn thực sự không thể để xương bị thổi bay ra lỗ gió, nhưng không thể ngăn trở phong ý xâm nhập.

Phong ý tựa như cái lỗ vô hình không ngừng chui vào xương cốt.

Lâu Cận Thần ở đây dùng gió luyện thân, mà trong thiên hạ thì cũng là gió nổi mây phun.

Hoặc nên nói, trong thiên hạ chưa bao giờ ngừng sóng gió, liên tục phát sinh sự việc, không ngừng có người và vật nổi lên.

Chuyện nổi tiếng nhất là hoàng đế Đại Châu là Châu Võ Nghiệp mang đội đi Hỉ Yến Chư Thần Sơn, từ bên trong bắt một con nhện kỳ dị thất cảnh, còn mở ra cỗ quan tài đá, kéo xác chết khủng bố ra ngoài, đẩy nhi tử của mình vào trong.

Con nhện kỳ dị và người vốn nằm trong quan tài đều bị ông ta mang về.

Điều này làm khẳng định địa vị của hoàng đế Đại Châu - Châu Võ Nghiệp, tuy trước đó trên Nhân Tu Bảng viết ông ta đệ nhất nhân, nhưng không ai được chứng kiến, lần này ông ta mạnh mẽ ra tay, không chỉ phá mở Hỉ Yến Chư Thần Sơn, còn cứu một người từ bên trong núi ra, đó là kết thúc của Bí Phù Tông là Mai Bản Hậu đã bị nhốt hơn hai mươi năm.

Hoàng đế Đại Châu - Châu Võ Nghiệp có một hoại hiệu: Võ Vương, hành động lần này có tên gọi là Võ Vương phạt sơn.

Đương nhiên, còn có về Lâu Cận Thần bắt đi Bí Linh mà Càn Vương dựng dục ngay trong hoàng cung của Đông Châu Đại Càn Quốc.

Cái tên Kinh Lạc Cung Kiếm Tiên Lâu Cận Thần càng vang dội, tăng thêm sắc màu trong thời đại manh động này, dù sao hắn trở về từ Trung Châu, nhiều năm không ra Kinh Lạc Cung, càng không đánh nhau, lúc này vừa ra tay đã là việc lớn.

Trong rất nhiều ánh sáng rực rỡ cũng có tên của một người tỏa sáng, người kia tự xưng Khổng Sanh, trong một trận chiến lớn đã vung lên ánh sáng ngũ sắc nghiền nát kẻ địch mạnh, làm sáng bừng cả bầu trời.

Trong các ngọn núi và vùng hoang dã khác nhau trên mặt đất xuất hiện một đám ma quỷ yêu nghiệt mạnh mẽ, chúng nó chiếm núi làm vua, chiếm sông xưng quân.

Lâu Cận Thần cẩn thận để gió thổi vào xương, thổi mở màng xương, hắn vừa bảo vệ tủy xương, vừa để gió thổi vào.

Mười bảy ngày sau, tủy xương của hắn đã bị gió nạo vét, đây là một trạng thái tuyệt vời, tủy xương đương nhiên vẫn còn, nhưng kỳ diệu là tương thông trong ngoài.

Hắn nghỉ ngơi thêm ba ngày, rồi lại đi vào gió, buông bỏ bảo vệ não, cho gió chui vào.

Khi gió vào não, tiếng gió trong tai nhanh chóng chuyển từ tiếng huýt sáo sang không nghe được, nhưng hắn lại cảm thấy gió thổi vào não.

Gió thổi vào người lâu như vậy, Lâu Cận Thần vẫn luôn trải nghiệm phong ý này, hắn có cảm thụ sâu sắc với phong ý rồi, hơn nữa thân thể đã thích ứng được rất nhiều.

Khi gió thổi vào tủy não thì phong ý càng đậm, Lâu Cận Thần cảm thụ được nguy hiểm, chặt chẽ bảo vệ ý thức của mình.

Lâu Cận Thần cảm thụ được gió xuyên qua não.

Đầu hắn bắt đầu choáng váng, nhưng hắn vẫn kiên trì, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hắn chỉ cảm thấy gió thổi vào người mình, phong ý xuyên qua trong ngoài trên dưới, trên người của hắn giống như không có chỗ nào giấu tinh huyết, nhưng bản thân hắn lại biết máu tươi của mình giấu trong mỗi tế bào.

Khi Lâu Cận Thần cảm giác quanh thân thông thấu thì hắn chui ra cơn lốc, một ý niệm, quanh người hắn tuôn ra ánh sáng xanh.

Đây là ánh sáng pháp niệm của Lâu Cận Thần, ánh sáng xanh này không phải ánh mặt trời, cũng không là ánh trăng cô quạnh, nó là ánh sáng thanh linh.

Giống như không còn bất cứ thuộc tính, lại giống như âm dương điều hòa hình thành ánh sáng pháp niệm.

Lâu Cận Thần nhảy xuống, biến thành một luồng sáng đỏ nhạt nhẽo, rơi xuống cửu thiên, vô cùng linh động chui vào Kinh Lạc Cung.

Vừa trở về cung điện, Bạch Hổ Kiếm Hoàn đã bay vào miệng hắn.

Bình Luận (0)
Comment