Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 906 - Chương 906: Nhập Hư (2)

Chương 906: Nhập Hư (2) Chương 906: Nhập Hư (2)

Lúc này hắn đứng ở nơi đó, lỗ chân lông khắp người như phát ra ánh sáng, hắn lại đi đến cửa cung điện, ánh nắng chiếu vào người hắn, hắn không cố ý tránh đi, nhưng ánh sáng mặt trời tựa như xuyên thấu qua thân thể.

Lâu Cận Thần khép mắt lại, hắn phát hiện, khi thân thể của mình thật sự thông thấu thì mình và thiên địa gần gũi đến thế.

"Đây là luyện thần phản hư?" Lâu Cận Thần cảm nhận tỉ mỉ.

Pháp lực pháp thuật đến cảnh giới này thì đã hoàn toàn thay đổi tính chất.

Đương nhiên vẫn còn hạn chế pháp lực, nhưng pháp lực đã không phải đơn thuần là dùng của mình nữa, mà là có thể cấp tốc trao đổi thiên địa, do đó mượn dùng lực lượng trong thiên địa.

Lâu Cận Thần cảm thấy thần khí của mình được thăng hoa, ánh nắng, hư không đều tự có khuynh hướng cảm xúc, có khuynh hướng cảm xúc thì có thể cầm được.

Hắn đứng ở nơi đó, tùy theo hắn ý động, rất tự nhiên hòa vào ánh sáng mặt trời, vươn tay chộp không khí, ánh nắng hóa thành cát vàng trong tay hắn.

Hắn có thể rõ ràng cảm thụ, hiện tại cảm nhiếp được không chỉ là nguyên khí, mà là thứ sâu hơn nữa, thần.

Khí mà hóa thần, cho nên sau khi Nhập Hư là có thể trực tiếp cảm ứng được một số thứ càng sâu hơn.

Ví dụ như linh vận của ngọn núi này.

Ví dụ như linh vận của nước này.

Nếu trong núi, nước có thần thì có thể trực tiếp mượn sức mạnh của 'thần', đương nhiên, nếu thực sự có 'thần' thì đối phương sẽ phản kháng và từ chối.

Nhưng Lâu Cận Thần tu là Âm Dương Quan Tưởng Pháp.

Hiện tại hắn đứng ở nơi đó, cảm ứng lực lượng của âm dương.

Lực lượng âm dương không nói ra được, chỉ có thể cảm thụ.

Âm dương không chỗ không ở.

Hắn vươn tay vạch hư không đã xé mở âm dương, lộ ra bên trong có hư vô và hỗn độn.

Lâu Cận Thần lại vươn tay vẽ cánh cửa, hắn phát hiện mình hiểu biết sâu hơn về Môn tự pháp, hắn cảm thấy nó chẳng những liên quan đến không gian, còn có ý cảnh của âm dương.

Khi cảnh giới của hắn được nâng cao thì có hiểu biết và ứng dụng mới đối với một số pháp thuật.

Nhớ lại lúc trước Bí Linh huyết anh ném một cục đá đã gây uy hiếp đến hắn.

Cục đá của nó còn xuyên thấu hư không.

Hắn cảm thấy chính mình có lẽ cũng có thể làm được.

Hơn nữa, hắn cảm thấy có thể đổi Môn tự pháp thành một loại trục xuất chi pháp, nếu như gặp gỡ kẻ địch tạm thời không đánh lại, trực tiếp dùng Môn chi pháp đuổi ra ngoài giới vực luôn.

Đây chỉ là ý tưởng của Lâu Cận Thần, còn cần nghiên cứu luyện tập.

Lúc trước hắn dùng Môn tự pháp hợp cùng kiếm thuật, nếu bây giờ lại sử dụng thì nhất định càng dễ dàng hơn, nhưng cần luyện tập. Năng lực thi pháp ngự kiếm của hắn đều đã tiến thêm một bước, kết hợp với nhau chắc chắn sẽ mượt mà hơn.

Còn về ngũ hành pháp và âm dương pháp, trong lòng hắn hiểu biết ý cảnh sâu sắc hơn, nhưng cần có thời gian để chuyển hóa thành pháp thuật để thi triển ra.

Đương nhiên không thể thiếu ý cảnh của gió đang tràn ngập trong tâm.

Hắn có thể xác định, đến đệ thất cảnh thì thần ý của bản ngã mạnh mẽ mới là điều quan trọng.

Mà có một số người có lẽ cũng vào đệ thất cảnh, nhưng thần ý không mạnh mẽ, hoặc không phải là thượng thừa thì sẽ tự nhiên bị áp chế.

Mà trong lòng đạt được ý chí lại chuyển hóa thành pháp thuật cụ thể không phải việc đơn giản.

Lâu Cận Thần lập tức nghĩ ngay đến lên đệ thất cảnh nhất định phải luyện bảo.

Bởi vì một món báu vật có thể là vật để khắc ý cảnh mà mình hiểu biết cảm thụ được lên nó, khi cần thì sử dụng trực tiếp, không chậm trễ thời gian.

Lâu Cận Thần nhớ đến cục đá mà huyết anh ném ra, nếu cục đá đó là món pháp bảo do đối phương đặc biệt luyện chế thì hắn không thể nào thoải mái ngăn cản như vậy.

Trước đây mỗi lần Lâu Cận Thần đều dùng Kiếm Hoàn như pháp khí hộ thân, hắn cảm thấy rằng mình cũng cần phải luyện chế một pháp khí dùng để hộ thân, hoặc tu hành một số pháp thuật cho mình ở thế bất bại.

Bởi vì hắn biết tương lai nhất định sẽ gặp phải cường địch.

Đương nhiên, luyện chế pháp bảo mạnh chỉ là một ý tưởng, bởi vì tài liệu để chế tạo ra pháp bảo không dễ kiếm được, ít nhất Lâu Cận Thần cho rằng phải là thiên tài địa bảo.

Cần có pháp đặc biệt độc đáo, người luyện chế pháp bảo không thể trống rỗng khiến vật không có đặc tính sinh ra đặc tính.

Thiên tài địa bảo khó tìm, muốn hộ thân đành phải tu pháp diễn luyện kiếm thuật.

Kiếm thuật đủ cao minh thì có thể phá tan mọi pháp thuật.

Đang lúc hắn đang suy nghĩ, có hai người bay lên mây, một người là Bạch Tiểu Thích, người còn lại là Trúc Lâm của Trúc Sơn đảo.

Hai người không biết hái ở đâu một giỏ trái cây rừng, đang nói chuyện.

Khi thấy Lâu Cận Thần thì Bạch Tiểu Thích vui sướng bất ngờ chạy tới, nói: "Lâu Cận Thần, ngươi trở về rồi! Ngươi biết không? Lúc ta thấy Kiếm Hoàn của ngươi ở trong cung làm ta sợ chết khiếp. Ta còn tưởng rằng ngươi bị người ta . . ."

Bạch Tiểu Thích nói đến đây thì dừng lại, nhưng mắt đong đầy hơi nước.

Bình Luận (0)
Comment