Nàng hiển nhiên là muốn nói còn tưởng đâu Lâu Cận Thần bị người giết, gửi chút ký ức vào Kiếm Hoàn nên mới bay về Kinh Lạc Cung.
"Sau đó Trúc Lâm nói ngươi khẳng định sẽ không sao, ta cũng cảm thấy vậy không còn sợ hãi nữa."
Lâu Cận Thần mỉm cười nhìn sương mù trong mắt nàng, biết nàng chỉ nói ngoài miệng, nếu như không lo lắng không sợ hãi thì đã chẳng vui mừng đến muốn khóc.
"Không sao đâu, trên đời này không có ai có thể giết được ta." Lâu Cận Thần khoe khoang.
"Đúng vậy, trước đây ngươi đã giỏi chạy trốn rồi, hiện tại chắc chắn bản lĩnh đó càng lợi hại, khi không thể thắng, nhất định có thể trốn thoát."
Bạch Tiểu Thích nói rất nhanh, giọng nói trong trẻo, vóc dáng không khác gì một phụ nữ trưởng thành.
Sắc mặt Lâu Cận Thần tối sầm, Trúc Lâm ở bên cạnh không khỏi che miệng cười lớn, nàng chưa từng nghe chuyện này nhưng ngại cười ở trước mặt nàng, chỉ có thể quay đầu đi.
"Ngươi có căn cơ luyện khí pháp tính, bắt đầu từ ngày mai hãy đi theo ta học pháp thuật, tốt nhất là học một số pháp thuật chạy trốn." Lâu Cận Thần nói.
Bạch Tiểu Thích thở dài, nàng không quá thích học pháp thuật, nếu chỉ là đơn thuần luyện khí thì không sao, nhưng học pháp thuật cần các loại lý giải, các loại cảm ngộ, nàng cảm thấy rất khó.
Chẳng bằng đi trồng cây, hái quả.
"Lâu Cận Thần, ta ủ một vò rượu, lần này nhất định sẽ thành công, đến lúc đó cho ngươi uống trước chịu không?" Bạch Tiểu Thích hỏi.
Lâu Cận Thần không dám lên tiếng.
Bởi vì nàng không có lần nào là thành công ủ ra mẻ rượu, mỗi lần đều chua, chẳng qua mức độ chua khác nhau.
Lâu Cận Thần ậm ừ nói "đến lúc đó hẵng tính', sau đó nhìn Trúc Lâm.
"Trúc Lâm bái kiến cung chủ." Nàng cúi đầu chào.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng đến đây.
Lâu Cận Thần đột nhiên nghĩ tới cây sáo trúc nàng tặng hắn, nó được làm từ chất liệu rất tốt, hắn vẫn luôn muốn luyện chế nó thành một pháp khí nhưng không có thời gian.
Lâu Cận Thần nhìn Bạch Tiểu Thích, hắn lấy cây sáo ra nói:
"Có cây sáo trúc này, ngươi luôn hát mà, hãy luyện chế nó thành một cây sáo pháp, nếu có thể làm được thì không bắt đi theo ta học pháp thuật."
"Thật không?" Bạch Tiểu Thích lập tức nhận lấy cây sáo từ tay Lâu Cận Thần, quan sát cây sáo trong suốt như ngọc nhưng có chút sắc tím.
"Đương nhiên." Lâu Cận Thần nói: "À mà huyết anh kia là một Bí Linh dịch hình đổi thai bị ta bắt trong Càn cung, hai ngươi nhớ chú ý kỹ."
Hai cô gái không tự chủ được nhìn về hướng huyết anh, vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Trúc Lâm.
Nàng một lần nữa tỉnh ngộ, Lâu cung chủ thoạt nhìn hiền hòa nhưng là vị tồn tại cực kỳ mạnh, là bá chủ một phương đứng đầu nhất trong thiên địa. ...
"Sư huynh, chúng ta muốn thành lập một Đạo Minh, sửa sang lại sơn hà Giang Châu, xác định lại phạm vi thế lực của các môn phái, quyền lực và trách nhiệm của họ, ngươi cảm thấy có được không?"
Nói chuyện là Thương Quy An, những năm gần đây, luôn là Thương Quy An quản lý, cũng chưa từng xảy ra việc lớn gì, cho dù là các phương có mâu thuẫn, dưới sự làm việc công bằng của hắn ta đều giải quyết gọn gàng.
Dần dà hình thành một quy củ, nhưng không được ghi thành chữ nên mọi người ngầm không nghe theo, vì thế Thương Quy An quyết định thành lập một Đạo Minh.
Dùng hình thức khế ước vạch ra phạm vi biên giới cho các môn phái và thế lực, không được xâm phạm nhau, phải bảo đảm bảo vệ người thường trong phạm vi thế lực của mình, phải cử đệ tử tuần tra trong khu vực của mình.
Hơn nữa, quy định không được có các loại hiến tế đánh đổi bằng mạng người, hồn người, phải hứa cho dân chúng dưới quyền cai trị của mình được tự do tới lui.
Đây là một dàn giáo, sau khi Thương Quy An cho Lâu Cận Thần xem nội dung thì hắn rất vui vẻ.
Lâu Cận Thần vẫn luôn muốn làm điều này, nhưng hắn vẫn biết nguy cơ của thế giới này, thôi thúc hắn nỗ lực tu hành, không cách nào phân tâm làm chuyện khác.
Nên Lâu Cận Thần chỉ đề cập một lần với Thương Quy An, không ngờ hắn ta đã thực hành.
"Cấu trúc của ngươi rất tốt, nó mang lại cho mọi người một nơi để hòa giải xung đột, tránh những cuộc trả thù không cần thiết, đồng thời cho phép mọi người bảo vệ dân chúng dưới sự cai trị của họ." Lâu Cận Thần nói.
"Mấu chốt là có sư huynh ở đây, sư huynh là người cầm ô, mọi người đều nguyện ý yên ổn tu hành dưới sự che chở của sư huynh." Thương Quy An nói.
"Ngươi đã làm rất tốt, nhưng cũng đừng chậm trễ tu luyện, kiếp thế mở ra, tu hành mới là căn bản." Lâu Cận Thần nhìn Thương Quy An nói.
Thương Quy An gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Không phải tu sĩ nào cũng có thể tu luyện một mình trong nhiều năm như Lâu Cận Thần, hầu hết mọi người sẽ cảm thấy chán nản khi cứ cắm đầu vào tu hành mà không được đi đâu.
Cho nên cần đi dạo, thời gian nghỉ ngơi của Thương Quy An là quản lý toàn bộ Giang Châu.
Hiện tại hắn ta đang chuẩn bị thành lập Đạo Hội, cũng sẽ lập đội tuần tra đại biểu Đạo Hội, chỉ cần có đủ tu vi đều được mời.