Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 91 - Chương 91: Lão Viên Trong Núi (1)

Chương 91: Lão viên trong núi (1) Chương 91: Lão viên trong núi (1)

"Cháu muốn nhờ hắn cứu mỗ mỗ." Con nhím nhỏ kích động nói.

"Tiểu Thứ, vậy cháu nói xem cháu định dùng thứ gì để mời?" Dì Ba hỏi.

Bạch Tiểu Thứ suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Cháu nghĩ ra rồi." Nói xong, lại chạy đi rất nhanh, dì Ba nhìn trái nhìn phải, cũng đuổi theo Bạch Tiểu Thứ.

Lâu Cận Thần tỉnh dậy vào lúc trời hơi hửng sáng, sau đó hắn đứng dậy, việc đầu tiên là đi tiểu về phía hồ.

"A!"

Lâu Cận Thần còn chưa tiểu xong, không thể không xoay người, sau đó đã nhìn thấy dưới bụi cây có hai con nhím lớn đang che mặt.

"Nhím, Bạch Tiên?"

Trong lòng Lâu Cận Thần xuất hiện ý niệm này, không nói gì, bởi vì hiện tại đại sự hàng đầu chính là đi tiểu xong.

Sau khi xong việc, Lâu Cận Thần thu hồi bảo bối, lúc này mới quay đầu lại, nhảy xuống từ trên tảng đá, nói: "Các ngươi là Bạch Tiên nhỉ?"

Hắn nhìn hai con nhím đang che mắt, trong lòng nghi hoặc, sao vẫn còn che mắt chứ.

Sợ à?

"Thiếp thân Bạch Tam Thứ, bái kiến đạo trưởng."

Lâu Cận Thần nhìn thấy con nhím lớn hơn một chút mở miệng nói.

"Bạch Tam Thứ? À, cái tên này có chút quen tai, đúng rồi, ngươi có biết có một con Bạch Tiên tên là Bạch Tiểu Thứ không?"

Con nhím nhỏ bên cạnh, con mắt đã phiếm hồng, nó không biết vì sao, đột nhiên không muốn nói chuyện.

"Đạo trưởng còn nhớ rõ Tiểu Thứ, đây là vinh hạnh của Tiểu Thứ, để ta giới thiệu cho đạo trưởng một chút, vị này chính là Bạch Tiểu Thứ trong lời nói của ngài." Dì Ba Bạch Tam Thứ nói.

"A!" Lâu Cận Thần nhìn con nhím nhỏ bên cạnh, có chút ngượng ngùng, nói: "Thật sự là Bạch Tiên các ngươi cứ hao hao giống nhau, cho nên nhất thời không nhận ra, thật ngại quá."

"Oa oa!" Bạch Tiểu Thứ sau khi nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương, nỗi uất ức xông thẳng lên trên đầu, nhịn không được mà khóc lên.

"Đúng, chính là tiếng khóc này, nó quả nhiên là Bạch Tiên ta biết, không sai." Lâu Cận Thần vui vẻ nói, hắn còn tưởng rằng đời này rất khó gặp lại con nhím thú vị kia, không nghĩ tới mình với Vương Thân ngươi truy ta đuổi, bản thân thế nhưng đã đi tới Quần Ngư Sơn.

Con nhím nhỏ sau khi nghe xong, lại khóc càng thương tâm hơn.

Trong lòng nàng ủy khuất cực kỳ, trong miệng lại nhịn không được vừa khóc lóc vừa tranh luận: "Chỗ này trên mặt ta còn có một nốt ruồi màu đỏ, hoàn toàn không giống với các Bạch Tiên khác."

"A, vô cùng xin lỗi, vô cùng xin lỗi, ta không để ý, để cho ta xem một chút."

Lâu Cận Thần vội vàng lên tiếng xin lỗi, cũng ngồi xổm xuống nói: "Cho ta xem một chút."

Có lẽ là ở trong ngọn núi mình quen thuộc, ở bên cạnh nhà mình, cho nên nó cũng không hề sợ hãi. Con nhím nhỏ ngẩng đầu lên, nàng thật sự rất muốn người khác có thể nhận ra mình, không muốn nghe câu nói: "Các ngươi trông rất giống nhau".

"Đúng là có một nốt ruồi đỏ, rất đẹp." Lâu Cận Thần thuận miệng nói, trên mặt một con nhím nhỏ mọc một chút đốm đỏ, về phần có xinh đẹp hay không, đối với Lâu Cận Thần mà nói, thật sự không biết phải phân biệt như thế nào.

Con nhím nhỏ sau khi nghe xong, vốn trong lòng đang vô cùng tủi thân và uất ức, lúc này đã hóa thành một dòng nước ấm, làm dịu tâm hồn, nhìn Lâu Cận Thần ngồi xổm xuống, thân thể và khuôn mặt kia, không khỏi nghĩ: "Mặt của hắn thật lớn, môi và cằm của hắn cũng rất dài."

Lâu Cận Thần thật ra đang nhìn vào đôi mắt của nó, hắn nhớ rõ lúc ấy đôi mắt của con nhím nhỏ này đã bị mù một bên, trong lòng có nghi hoặc, thế nên đã chủ động hỏi một câu.

"Ta nhớ rõ một con mắt của ngươi hình như là bị thương đúng không." Lâu Cận Thần hỏi.

Bạch Tiểu Thứ sau khi nghe xong, trái tim vốn đã không còn tủi thân, ngay lập tức vui vẻ lên trông thấy, nghĩ: "Hắn quả nhiên còn nhớ rõ ta."

Nàng lập tức vội vàng nói: "Là dì Ba đã chữa khỏi cho ta, y thuật của dì Ba ta là lợi hại nhất ở Thiên Quật sơn và Quần Ngư sơn."

"Thì ra dì Ba là một vị đại phu." Lâu Cận Thần nói.

"Không dám không dám, chỉ hiểu được sơ sơ thôi." Dì Ba Bạch Tam Thứ tận lực để bản thân khiêm tốn một chút.

"Ưm!" Lâu Cận Thần đứng dậy, trong lòng hắn vui vẻ, ánh nắng tươi sáng, vô tình đi vào Quần Ngư Sơn này, lại có thể gặp được người quen, đây là chuyện đáng để vui vẻ.

"Các ngươi có đồ ăn không?" Lâu Cận Thần rất tự nhiên hỏi, giống như là đi tới chơi nhà một người bạn cũ.

Bạch Tiểu Thứ và Bạch Tam Thứ cũng rất vui vẻ, bởi vì chúng nó đã chuẩn bị cả đêm.

Bạch Tiểu Thứ rất nhanh nói: "Ta hái rất nhiều trái cây cho ngươi, mau tới đây." Nó vừa nói vừa chạy đến bên dưới một gốc cây đại thụ, dưới tàng cây có mấy tảng đá bằng phẳng, bên cạnh còn có nước suối chảy xuôi.

"Ngươi xem, những trái cây này đều là do ta hái được, còn có cả dì Ba cũng hái, ngươi mau ăn đi." Bạch Tiểu Thứ đứng trước một đống trái cây đủ loại màu sắc kia, có vài loại trái cây lớn như nắm tay, nhỏ thì như móng tay, còn mang theo cả thân lá đọng sương ở phía trên.

Bình Luận (0)
Comment