Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 92 - Chương 92: Lão Viên Trong Núi (2)

Chương 92: Lão viên trong núi (2) Chương 92: Lão viên trong núi (2)

Lâu Cận Thần cũng không khách sáo, lập tức đặt kiếm sang một bên, sau đó bắt đầu ăn.

Trái cây màu xanh hơi chua, nhưng rất giòn.

Trái đỏ thì mềm ngọt, vừa vào miệng đã tan.

Quả vàng thơm ngát, nhưng lại có cảm giác ăn được thịt quả.

Quả đen lại có một chút vị mặn, điều này làm Lâu Cận Thần có đôi chút khó có thể tiếp nhận, nhưng vẫn miễn cưỡng ăn vài quả.

"Lá cây này cũng rất ngon." Bạch Tiểu Thứ đề cử.

Lâu Cận Thần biết nghe lời phải, căn cứ vào tâm tình cái gì cũng thử một chút, hắn ăn thử một chiếc lá, một cỗ mùi tanh tuôn ra, vội vàng "Phi phi phi" phun ra ngoài, nói: "Đây là thứ gì vậy."

Con nhím nhỏ có chút uể oải nói: "Có rất nhiều Tiên gia cũng không thích, ta cho rằng ngươi sẽ thích, không nghĩ tới ngươi cũng không thích."

"Ngươi thích ăn thứ này sao?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Ừ." Con nhím nhỏ gật đầu lia lịa.

"Ừm, ăn thứ này sẽ bị hôi miệng nhỉ." Lâu Cận Thần nói.

"A, sẽ biến thành hôi thối sao?" Con nhím nhỏ lo lắng nói.

Dì Ba Bạch Tam Thứ bên cạnh lúc này mới chen vào nói: "Lá cây này là một loại thảo dược có thể trị đau bụng, nếu như ăn phải thứ gì không tốt, bị đau bụng thì có thể ăn thứ này, nó có thể giải độc."

"Ồ, vậy xem ra vẫn khá hữu dụng, nhưng mà ta sẽ không ăn đâu." Lâu Cận Thần lại vội vàng ăn mấy quả xanh giòn giòn, lúc này mới bình tĩnh lại, lại nhìn thấy bên cạnh còn có một bình sứ đựng đồ, bèn hỏi: "Trong này có gì vậy?"

"Trong này là mật ong, vào lúc trời sắp sáng, thừa dịp mấy con ong vàng ngốc nghếch kia ra ngoài kiếm mật, ta đã trộm một chút, ngươi mau nếm thử xem, ăn rất ngon." Nói xong, nó còn vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm liếm miệng.

Lâu Cận Thần cầm lấy bình sứ nhỏ không lớn kia, ngửa đầu uống một ngụm, quả thật là rất ngọt, ngọt đến gắt cổ, Lâu Cận Thần không thích lắm, nhưng nhìn thấy bộ dáng thèm ăn của con nhím nhỏ, liền ngồi xổm xuống đưa bình tới trước mặt nó nói: "Rất ngọt, ngươi uống đi."

Con nhím nhỏ ngửi thấy mùi thơm kia, cũng không còn suy nghĩ nổi điều gì nữa, lập tức há miệng đón lấy, nó đã uống qua rất nhiều lần, nhưng vào lúc này, nó lại cảm thấy thơm ngọt hơn lúc trước rất nhiều.

"Ha ha, mật ong này, ngươi tự ăn đi." Lâu Cận Thần đặt chiếc bình trở lại chỗ cũ.

Lúc này hắn mới bắt đầu quan sát hoàn cảnh bốn phía, nói: "Động phủ của các ngươi ở đâu vậy."

Vì thế hai con nhím đã dẫn theo Lâu Cận Thần đi tới Bạch Nham động của chúng, Lâu Cận Thần nhìn thấy một huyệt động, nhưng hắn hoàn toàn không vào được.

Bạch Nham Động bị vây dưới một khối đá màu trắng khổng lồ, mà tảng đá này lại nằm ở dưới một gốc cây đại thụ, xung quanh trơn bóng, còn nhìn thấy tốp năm tốp ba Bạch Tiên, khi nhìn thấy Lâu Cận Thần chúng nó đều trốn đi, sau đó vụng trộm nhìn.

Lâu Cận Thần không vào được Bạch Nham động, chỉ có thể nhìn trái nhìn phải xung quanh.

Dì Ba giải thích với hắn, bởi vì Bạch Tiên bị Hoàng Tiên đánh lén, đại đa số địa bàn của Bạch Tiên đều bị một nhánh của Viên tộc do Hoàng Tiên mời tới chiếm cứ, Bạch Tiên còn lại đều thối lui đến sống gần đây.

"Ta nghe nói mỗ mỗ của các ngươi bị Hoàng Tiên bắt được, bây giờ vẫn chưa cứu ra được sao?"

Dì Ba Bạch Tam Thứ sầu khổ lắc đầu, nói: "Không có, chúng ta cũng đã mời người của tộc Liễu Tiên tới hòa giải, nhưng tộc trưởng Hoàng Tiên vẫn không chịu thả tộc lão của chúng ta ra."

"Lý do là gì?" Lâu Cận Thần hỏi.

Dì Ba chần chừ, Lâu Cận Thần lập tức giật mình nói: "Chắc là chúng nó đã đổ hết trách nhiệm những Hoàng Tiên chết ở Hỏa Linh Quan lên đầu các ngươi nhỉ."

Dì Ba lo lắng đáp: "Ừm, đúng là như vậy."

"Đám Hoàng Tiên kia ở đâu, ngươi dẫn ta tới đó." Lâu Cận Thần nói thẳng: "Vừa lúc ta cũng có một món nợ muốn tính toán với bọn chúng."

Trong lòng dì Ba vui vẻ cực kỳ. Lâu Cận Thần muốn giúp Bạch tiên cứu tộc lão về, nhưng lại sợ Lâu Cận Thần không phải là đối thủ, phải biết rằng, bên cạnh Hoàng tiên còn có một đám Hắc viên, đám Hắc viên kia ai nấy đều âm lệ, không biết đến từ đâu, cực kỳ đáng sợ.

Đây cũng là lý do vì sao Hoàng Tiên cho dù đã tổn thất thảm trọng, cũng không có nhà nào dám gây phiền toái cho Hoàng Tiên.

"Đạo trưởng, có lẽ đối với đạo trưởng mà nói Hoàng Tiên không tính là gì, nhưng là bọn họ có Viên tộc ở bên cạnh, chỉ sợ khó mà làm gì được." Dì Ba ăn ngay nói thật.

"Đang muốn gặp một lần." Lâu Cận Thần vỗ kiếm bên hông, hào khí nói.

Dì Ba nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Thứ đang mơ mơ màng màng ăn mật ong ở phía sau lưng, cuối cùng vẫn nói: "Vậy để ta nói tộc nhân gửi thiệp mời tới Hoàng tộc."

Lâu Cận Thần hoàn toàn không nghĩ tới trong núi này lại có nhiều điểm cần chú ý như vậy, nhưng cũng biết nghe lời phải, cũng không có ý định bắt người khác tuân theo hứng thú hiện tại của mình, bắt buộc phải đi luôn bây giờ.

Bình Luận (0)
Comment