Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 912 - Chương 912: Lửa Cháy Thành (3)

Chương 912: Lửa cháy thành (3) Chương 912: Lửa cháy thành (3)

Lâu Cận Thần vội vàng nâng cánh tay của đối phương, hỏi:

"Phu tử thấy khá hơn chưa?"

Quý Phu Tử trả lời:

"Không chỉ khá hơn, cảm giác như bị hành hạ trong tù mấy chục năm giờ được tự do."

"Ồ, sao phu tử lại thành ra thế này?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Năm xưa ta cho rằng mình có thể kiểm soát được, nên mượn ảnh hưởng Quý Nhãn Ma Quân để tu hành, cảm thụ thần vận của Quỷ Nhãn. Nhưng rồi ta bất giác bị nó ảnh hưởng và ký sinh, lúc ta phát hiện thì đã khó thể thoát khỏi. Khi ta định khống chế thân thể sẽ cảm giác đau đớn khó mà tả xiết."

"Cuối cùng ta buộc phải giấu chút tỉnh táo vào sâu trong tâm linh."

Giọng của Quý Phu Tử đầy cảm xúc sống sót sau tai nạn.

Lâu Cận Thần hỏi:

"Vậy phu tử định làm thế nào với những người không mắt trong thành?"

Quý Phu Tử nghiêm túc nói:

"Nhất định phải thanh trừ, nếu những người không mắt này nhận được gợi ý thì sẽ lại xây dựng tế đàn, dẫn đến Quý Nhãn Ma Quân, đó là một tồn tại khủng bố, nếu nó buông xuống sẽ mang đến tai nạn cho giới vực của chúng ta."

Lâu Cận Thần không khỏi nghĩ tới thành kia, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Lâu Cận Thần bèn nói:

"Ta sẽ dùng lửa đốt nó."

Lâu Cận Thần bay lên trời, đứng trên tầng mây, truyền âm xuống thành:

"Các tu sĩ trong thành, hãy nhanh chóng rời khỏi thành. Sau thời gian ba hơi thở sẽ có thiên hỏa giáng xuống."

Trong thành có ẩn giấu một số tu sĩ, nhưng rất ít.

Đám tu sĩ ở gần đều đi ra, nhìn thấy người trên bầu trời thì nhận ra là Lâu Cận Thần, mọi người đều không biết phát sinh cái gì, nhưng Lâu Cận Thần phát uy ở đây thì không có người dám làm trái.

Thế là ba giây sau, mọi người nhìn thấy Lâu Cận Thần giơ kiếm lên trời, lửa lan tràn đến mũi kiếm, giống như đâm rách hư không, cho mặt trời nóng rực ở sâu trong hư không lộ ra.

Lâu Cận Thần chém kiếm xuống, ánh lửa trong hư vô rơi xuống như dung nham, giống như thác nước màu đỏ từ cửu thiên trút xuống, mang theo uy thế khủng bố.

Đám người không mắt ở trong thành dần mọc mắt, họ nhìn lửa như dung nham trút xuống thì đều xao động, phát ra gầm nhẹ, lại nháy mắt bị lửa nhấn chìm.

Cả tòa thành không có góc chết đều bị nhấn chìm trong lửa, nhưng không lan ra khỏi thành.

Có người cảm thán rằng:

"Kiểm soát pháp thuật rất giỏi."

Lâu Cận Thần nhìn tất cả điều này, trong lòng cảm thán, năm đó để lại tòa thành này, bây giờ thiêu hủy nó, nhưng quá trình này cũng là qua nhiều năm như vậy, hơn nữa đám Quỷ Nhãn đã lan rộng trong thành.

Không biết ở góc nào đó sẽ lại có Quỷ Nhãn tế đàn.

Nó giống như virus, khi đã thả ra thì khó mà thu về.

Lâu Cận Thần không quan tâm đến những gì xảy ra sau đó, bởi vì Quý Phu Tử nói rằng ông ta sẽ khuyên mọi người hãy cẩn thận với sự mê hoặc của Quy Nhãn, bởi vì có một số người là chủ động dung hợp với nó để nhận năng lực thần thông.

Lâu Cận Thần nhảy lên cao, lại hóa thành một luồng sáng bay đi Hỏa Linh Quan, ngồi trong phòng với Quan Chủ.

Hắn chia sẻ tâm đắc đệ thất cảnh của mình.

Hắn biết, Quan Chủ cũng là một mình lần mò tu hành, rất cần kinh nghiệm của người khác.

Có điều, Lâu Cận Thần nhìn năm thứ màu sắc khác nhau vòng quanh Quan Chủ liền biết hắn ta cũng vào đệ lục cảnh rồi.

Giống lúc Lâu Cận Thần vào lục cảnh, niệm hóa thần, một niệm hóa sinh Tam Túc Kim Ô.

Trong năm thần vòng quanh người Quan Chủ, hỏa linh không hóa sinh thành Tam Túc Kim Ô, tuy Lâu Cận Thần miêu tả hình dạng của Tam Túc Kim Ô và truyền thuyết thần thoại cho Quan Chủ nghe, nhưng hắn ta chỉ tham khảo phương thức tu hành của Lâu Cận Thần rồi hóa sinh ra năm thứ giống như năm Quan Chủ.

Quan Chủ đặt tên cho chúng là Ngũ Thông Thần.

Khi Lâu Cận Thần nghe cái tên Ngũ Thông Thần thì trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, Ngũ Thông Thần đã xuất hiện trong thế giới này rồi ư?

Khi hắn rời đi, những người trong quan không hay biết.

Bởi vì lúc Lâu Cận Thần đến bọn họ cũng không biết, dù hắn hóa thành cầu vồng bay vào thì không ai nhìn thấy.

Ra Hỏa Linh Quan, Lâu Cận Thần lại đi Quần Ngư Sơn.

Quần Ngư Sơn vẫn thanh tịnh, nhưng hơi khác với năm xưa.

Hiện tại thanh tịnh xanh um tăng thêm chút hơi người, được người chăm sóc, Quần Ngư Sơn năm xưa có cảm giác hoang dại.

Lâu Cận Thần nhìn thấy dược điền mà Tiết Bảo Nhi trồng, thấy nàng lại tăng thêm mấy đệ tử, đang hái lá trà trong sương sớm.

Dưới gốc cây trên sườn núi có mười mấy căn nhà, trông đặc biệt thanh tĩnh nhàn nhã.

Trên hồ nước xanh biếc kia có một đệ tử nữ đang thả câu, Lâu Cận Thần cảm thấy nơi này tuy rằng không có núi cao biển mây hùng vĩ nhưng vẫn rất tốt.

Không hiểu sao, mỗi một lần tới nơi này thì lòng của hắn bình tĩnh lại.

Lâu Cận Thần đến bên hồ, nhìn gió nhẹ và ảnh ngược trên mặt hồ, nghe tiếng chim hót trong rừng, ngửi mùi hoa thoang thoảng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười của các nữ đệ tử.

Lâu Cận Thần đứng dưới ánh bình minh, cảm nhận từng cơn gió và nắng của núi non, nghe tiếng lá rừng xào xạc thanh tẩy tâm linh, chút tâm trạng tối tăm trong Vô Nhãn thành đã tán đi.

Bình Luận (0)
Comment